Giáng sinh ngọt ngào

Bóng con bé đi khỏi. Em quay lại lườm con bạn với ánh mắt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.

– Cái gì đây. Tính làm gì tao hả? Không được chỗ này đông người lắm nha. – Con bạn lấy tay bắt chéo qua ngực lùi về phía đằng sau.
– Mày dìm bạn đến mức đó. Mày có vui không Thy?.
– Vui chứ sao không. Lâu lâu mới có dịp mà.
– Vui cái bướm. Éo đùa đâu. Cẩn thận bố hấp diêm mày đấy.
– Ngày nào tao cũng nghe mày đòi hấp tao mà có bao giờ làm đâu. Hộ tao cái. Gay còn bày đặt.
– Gay này. – Em cú máu đạp lên đầu nó 1 cái
– Chơi đánh bạn mày. Đùa tí làm gì căng vậy.
– Đùa cái cứt. Đợi đấy bố xử mày sau.

Tiếng loa của thầy giám thị vang lên. Giờ thi đã điểm. Một bầu không khí im lặng đến căng thẳng bủa vậy khắp trường thi. Chỉ còn lại tiếng ve, tiếng lá cây xào xạc trước gió và tiếng nói chuyện của một vài phụ huynh. Tất cả đều nhìn về những dãy phòng thi, nơi con em họ đang vật lộn với những câu hỏi hóc búa. Đám sinh viên tình nguyện tụi em chả có việc gì làm lại ngồi tám chuyện với nhau. Mấy thằng bạn hồi nãy thấy em có quen với bé Linh thì đua nhau hỏi:
– Mày quen nó hả?
– Sao quen được vậy?
– Con bé đó xinh ghê.
– Giống em Tít thế nhỉ nhưng vếu không to cho lắm. .. bla.. bla…

Tầm 10h, giờ thi kết thúc. Thí sinh từ trong các phòng thi úa ra. Thấy mặt ai cũng có vẻ căng thẳng. Nghe nói năm nay đề khi hơi khó. Linh vừa thi xong chạy ra chỗ em. Con bạn chạy đến đưa cho bé chai nước rồi bắt đầu hỏi han:

– Thi được không em? Đề khó không?.
– Cũng khó nhưng em làm được. Đoán chắc tầm 7 điểm.
– Vậy hả? Ừm thôi về đi. Chiều nay thi Lý cố gắng làm cho tốt nha.
– Vâng em về đây. Chào chụy Minh nha.
– Biến. – Con bé vẫn không quên đá đểu em một câu.

Kết thúc buổi thi đầu tiên. Chúng em lại đi lấy cơm và phát cơm cho từng phòng. Hỏi ra, đề thi năm nay đúng khó. Nhìn vào đề em không hiểu tại sao mấy năm trước mình lại đậu được đại học. Có mấy đứa tới hỏi em là làm như thế này đúng không? Kết quả như thế nào. Em chỉ dám trả lời cái này anh học lâu quá nên quên rồi còn nhớ được gì nữa đâu.

Giờ thi môn Lý lại đến. Cái nắng oi ả trời trưa với gió lào làm cho không khí trường thi đã căng thẳng lại thêm phần ngột ngạt. Lũ con gái thì tíu tít với những quyển tạp chí thời trang và phim Hàn. Hội con trai thì ngắm em này, địa em kia và phán em nọ. Ngồi chỉ toàn nghe hàng con này to, mông con kia lép bỏ mẹ, tao thịt con này rồi..bla…bla… Tất cả dường như chỉ muốn cuốn vào câu chuyện của mình để quên đi cái nóng oi bức này.

Bù lại với hồi sáng, hình như môn lý chiều nay dễ thở hơn hay sao mà thấy nhiều người có vẻ hớn hở. Bé Linh khoe làm được hết, còn 30 phút ngồi ngủ trong lớp. Vì làm được bài nên tâm trạng bé vui lắm, cười suốt mà mỗi lần cười thì tim em lại đập thình thịch cứ tưởng mới chạy vài vòng quanh sân trường về ấy

– Năm nay chắc đậu chưa?
– Đậu chắc rồi.
– Tự tin thế cô. Còn môn ngày mai nữa mà.
– Hóa là môn tủ của em mà. Lo gì? Chị Thy. Tối nay rảnh mình đi ăn đi.
– Tôi nay hả. Ừm. Để coi sao đã.
– Coi chi nữa. Đi ăn đi. Lâu lâu em mới lên mà. Chị có hẹn với ai à?.
– Tối nay chị với anh Minh đi sinh nhật bạn. Để mai ha.
– Chơi kèo lẻ không cho em đi cùng hở? Đi với ông gay đó chán lắm.
– Em đâu đi được đâu, mai phải thi mà.
– Không sao. Em đi tí rồi về học luôn. Cho em đi với điiiiii. – Con bé mè nheo

Thy nhìn sang em với ánh mắt cầu cứu. Em thì sao cũng được. Có thêm người đi thì càng vui với lại nó là con bé mà em đang say nắng. Tội gì không cho đi.

– Cho nó đi cùng cũng được. Bắt nó ở nhà một mình tội nó.
– Uầy. Chụy Minh nói chỉ phải. Like.

Xong rồi con bé cười tíu tít lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Nửa tiếng sau có chiếc Liberty đậu ngay trước cổng gọi Linh. Con bé chào mọi người rồi chạy ra đó. Trên chiếc Liberty là một cô gái ăn mặc khá trẻ trung: Quần đùi ngắn, áo phông rộng đi giày thể thao, tóc nhuộm hơi đỏ tiếc rằng em không nhìn thấy được mặt vì cô gái ấy đeo khẩu trang

Thực sự em không có cảm tình với những cô gái nhuộm tóc (con bạn em là ngoại lệ) có lẽ vì em giống tính bố, có chút gì đó cổ hủ nhưng đối với em một người con gái để tóc màu đen vẫn là đẹp nhất. Em có hỏi Thy cô gái đó là ai, nó trả lời đó là chị gái ruột của Linh

– Có vẻ ngon. – Em xoa cằm suy nghĩ
– Cái gì ngon?. – Con bạn em hỏi
– À. Không có gì. Tao nói bà kia bán xôi ngon. – Thực ra em đang nói cô bé đi chiếc Liberty
– Thằng hâm này. Bữa trước tao mua mày ăn rồi chê mà.
– Hả. Vậy à? ờ ờ…

Em chạy ra ngoài mua chai nước uống. Đang đứng tán phét với bà chị bán nước thì ở chỗ bàn tư vấn tiếng con Thy la lên

– Minh ơi. Huhu. Cứu tao với…

Ban đầu em nghĩ chắc nó chỉ troll em thôi. Nhưng khi nghe tiếng nó khóc em cảm thấy hình như nó đang bị nguy hiểm thật. Vội vàng chạy đến thấy Thy đang ôm một bên chân ngồi bệt xuống đất khóc như một đứa trẻ:

– Sao vậy? Mày bị sao. – Em vội vàng hỏi.
– Rắn. Có con rắn cắn tao. Hu hu. – Thy vừa nói vừa khóc và chỉ vào chỗ bắp chân

Rắn? Em xé toạc ống quần của nó ra. Nhìn trên bắp đùi thấy có vết cắn đang rỉ máu. Vội vàng xé toạc tay áo buộc lên trên vết thương rồi bồng nó ra chở đi viện. Trên xe nó cứ khóc và la tên em. Em cũng nẫu hết cả ruột không biết đường nào mà lần. Chỉ biết ngồi ôm nó và nói – Có anh ở đây rồi. ( chém đấy )

Xe đến bệnh viện, em bồng nó chạy tiếp vào phòng cấp cứu. Đặt nó lên giường, mấy ông bác sĩ chạy lại khám rồi bắt em ra ngoài. Em lầm bầm chửi không biết chui vào bụi rậm làm gì để bị rắn cắn. Em gọi điện cho ba mẹ của Thy bảo đến viện gấp. Ba mẹ Thy đang đi công tác trên Sài Gòn. Biết tin Thy bị rắn cắn hãi lắm, dặn em chăm sóc Thy dùm rồi tí nữa bay về. Một lúc sau thì mấy ông bác sĩ đi ra, em lại hỏi thì cũng may. Bị rắn thường cắn, chắc chỉ bị sưng vài hôm rồi khỏi, không có gì đáng lo

Lúc đó em mới thở ra hơi rồi tự nhiên thấy chân tay mỏi rã cả ra. Nghĩ cũng lạ thật, không biết lấy sức đâu ra mà bồng con bạn chạy băng băng như thế nữa. Nó cũng hơn 50kg chứ ít đâu, đợi khi nào khỏi chắc phải bắt nó khao chầu nhậu mới được

– Sao rồi cô nương?. – Em cười hỏi con bạn
– Tao có chết không mày? – Nó vẫn thút thít
– Có. Mày sắp chết rồi. Khoảng hơn 2 tiếng nữa thôi.

Con bạn nghe đến đó nó khóc to. Em lại chọc phải tổ kiến lửa rồi

– Tao đùa đấy. Mày bị rắn thường cắn thôi. Khoảng vài bữa nữa là khỏi. Yên tâm đi.
– Thằng chó.
– Tao gọi điện cho ba mẹ mày rồi đấy. Tí nữa họ về.
– Ừm.
– Gọi cho thằng bồ mày đến nha?
– Thôi khỏi gọi. Nó đang đi diễn ở Đà Nẵng. Gọi nó lại mất công.
– Vậy có ăn gì không. Để tao đi mua.
– Mua dùm tao chai Sting đi. Đang khát nước.
– Uống nước lọc đi. Bác sĩ bảo mày không được ăn uống lung tung. Tao dặn thằng Huy mua cháo rồi. Tí nó chạy vào giờ á.

Thy ngồi im lặng. Giờ nó cũng không còn khóc nữa. Con bạn em, bề ngoài nó cứng cựa lắm. Nói chuyện với em chỉ muốn đấm nhau thôi nhưng hễ bị chuyện thì làm nũng thôi rồi. Suy cho cùng, nó cũng chỉ là con gái cần một thằng đàn ông che chở. Lâu lâu ngồi nghĩ, nếu em không phải bạn thân nó chắc có lẽ em đã yêu nó rồi

– Mày xé áo như vậy mai sao đi được?
– Đi gì nữa. Mày bị vậy sao tao đi được. Hồi nãy tao có gọi điện xin ông Nam rồi. Ổng bảo cứ nghỉ đi. Có gì hết đợt tập trung này mọi người đến thăm mày sao?
– Cảm ơn nha. – Con bạn lí nhí trong miệng
– Hửm?
– Cảm ơn mày.
– Con điên này, mày bị rắn cắn rồi não có vấn đề luôn à?.
– Thằng chó.
– Đó. Vậy mới đúng là mày chứ.