Gia đình loạn luân tập thể

Phần 1

Đã hai năm qua kể từ khi ba Dũng mất trong một tai nạn. Dũng chỉ mới 16 khi biến cố đó xảy ra. Cả hai mẹ con Dũng đều nhớ ba nó rất nhiều. Cuộc sống của gia đình rất đầy đủ và đầm ấm trước khi bi kịch đến với họ.

Đó là vào một đêm mà ba Dũng nhậu say và không làm chủ được tốc độ nên đụng vào xe container đi ngược chiều. Ba Dũng mất trên đường tới bệnh viện.

Với sự giúp đỡ của bà con họ hàng rồi thì đám tang ba Dũng cũng được diễn ra chu đáo. Ai cũng thương tiếc cho ba Dũng nhưng người đau buồn nhất là Dũng và mẹ.

Và tai nạn đó đã làm thay đổi nhiều thứ trong cuộc sống của hai mẹ con Dũng. Câu chuyện bắt đầu từ đây.

Ba mẹ Dũng đều làm việc trong ngân hàng ở Bắc Carolina, nên lương bổng cũng hậu. Từ ngày ba Dũng mất mẹ Dũng chỉ lao đầu vào công việc để quên đi đau buồn nên mặc dù chỉ còn một mình nhưng mẹ Dũng đã chăm lo đầy đủ mọi thứ trong nhà.

Dũng biết mẹ buồn nên cố gắng ngoan ngoãn và làm những gì có thể để phụ giúp mẹ nhiều hơn. Sự thân thiết của hai mẹ con cũng góp phần giảm bớt nỗi đau đó.

Dũng bây giờ đã là thanh niên 18 tuổi cao ráo đẹp trai giống ba Dũng thời trẻ, Dũng thường nghe mẹ khen thế khi hai mẹ con nghĩ đến ba.

Tuy nhiên Dũng có nhược điểm như bao thanh niên khác là hơi rụt rè, nhút nhát trước người lạ mặt.

Dũng cũng muốn có bạn gái nhưng mỗi lần đứng trước cô gái quyến rũ nào đó trong trường là Dũng luống cuống, nói không nên lời. Vì vậy chuyện hẹn hò trai gái đối với Dũng chưa thành hiện thực.

Bù lại sự nhút nhát đó là thành tích học tập tốt trong trường. Dũng dễ dàng kiếm được học bổng vào học trong một trường đại học cùng thành phố.

Có lẽ sự thiếu vắng người cha nên ảnh hưởng tới tính cách của Dũng. Nếu còn sống chắc ba sẽ hướng dẫn Dũng cách chinh phục một người con gái như thế nào. Mẹ Dũng cũng biết sự thiếu tự tin của khi đứng trước con gái nhưng mẹ không lo lắng gì nhiều vì Dũng chỉ mới bắt đầu học đại học, thời gian vẫn còn dài để Dũng tìm một người con gái thích hợp.

Hạnh, mẹ Dũng, một người phụ nữ thành đạt và giàu nghị lực. Mặc dù gần 40 tuổi nhưng nét quyến rũ, duyên dáng, trẻ trung của nàng đã làm mọi người đều nghĩ rằng nàng chỉ mới 30 là cùng. Mái tóc đen huyền uốn xoăn trên bờ vai trắng ngần của nàng là nét hấp dẫn nhất, tạo cảm giác vừa đoan trang vừa gợi tình.

Hạnh rất tuyệt vọng khi ba Dũng mất, nhưng vì nghĩ đến con nên Hạnh đã cố gắng rất nhiều. Dũng cũng biết điều đó mặc dù mẹ không bao giờ than vãn về sự buồn bã cô đơn của bạn thân mình cả.

Trong hai năm đã trôi qua, Hạnh cũng có gặp gỡ một vài người đàn ông khác. Nhưng thật không may là nàng không gặp được người nào có chung cảm xúc, suy nghĩ như mình.

Hạnh cảm thấy hình như những người đàn ông mà nàng quen đều thèm muốn cơ thể nàng, họ chỉ muốn lên giường với nàng chứ hầu như không thông cảm với nàng về cuộc sống. Mặc dù bản thân nàng đôi khi cũng có những đòi hỏi sinh lý nhưng nàng cần người đàn ông biết thông cảm, chia sẻ với nàng những vui buồn chứ không đơn thuần chuyện chăn gối.

Dũng thường xuyên khuyến khích mẹ nên đi gặp gỡ nhiều người và tìm lấy những niềm vui mới, nhưng mỗi khi cậu nói thế là mẹ lại nói Dũng luôn là người đàn ông duy nhất mà mẹ cần trong quãng đời còn lại.

Dù biết mẹ vẫn còn nhớ ba nhưng Dũng không muốn mẹ phải cô đơn, mẹ cần phải có người đàn ông cho mình. Vì vậy, trong những lúc vui vẻ Dũng thường nói đùa với mẹ là mẹ nên ăn mặc khiêu gợi hơn như váy ngắn, áo thun bó sát người để có thể tạo sự chú ý của nhiều người đàn ông khác hơn nữa như thế mới có nhiều cơ hội tìm được người đàn ông lý tưởng. Mỗi khi nghe con nói như thế thì Hạnh chỉ cười và nói vòng vo sang chuyện khác, rồi Hạnh cũng đề cập đến chuyện có bạn gái với Dũng. Cứ như thế hai mẹ con nói chuyện vui vẻ về chuyện hẹn hò của người này đến người kia mà không đi đến đâu cả.

Thời gian dần trôi qua, nỗi buồn cũng đã vơi đi nhiều. Dũng học hành rất tốt và Hạnh thường được mọi người khen ngợi về tác phong làm việc nhanh nhẹn, hiệu quả. Cuộc sống của hai mẹ con có lẽ êm đềm trôi qua như thế nếu như không có những bất ngờ xảy ra.

Vào một buổi tối thứ bảy, Hạnh từ trên lầu bước xuống phòng khách và thấy Dũng đang ngồi xem TV như bao buổi tối thứ bảy khác.

“Dũng, sao con lại ngồi nhà tối nay vậy, sao con không đi chơi với bạn bè?”, Hạnh vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh con trai và choàng tay lên vai Dũng như một người bạn.

“Mẹ ơi, tụi nó đi từng cặp với nhau rồi, với lại con thích ở nhà với mẹ hơn, con cũng chả thích ra ngoài làm gì cho mệt”, Dũng nói.

“Dũng nè, con cần có bạn… mẹ nói là bạn gái đó” Hạnh nói với giọng nghiêm chỉnh. Rồi Hạnh nhìn vào mắt con trai rồi nói với vẻ lo lắng “Mẹ lo cho con, con biết không?”

“Mẹ à, con thấy mẹ vẫn bình thường khi không có bạn trai thì con cũng đâu cần có bạn gái?” Dũng nói rồi cười với mẹ.

“Coi nào con, điều đó hoàn toàn khác. Mẹ đã có chồng có con rồi. Còn con là thanh niên cơ mà”Hạnh nói rồi béo vào má Dũng nựng nịu.

“Nhưng con cũng có mẹ rồi, mẹ cũng là con gái đó thôi”Dũng ranh mãnh trả lời.

Hạnh thở dài bất lực rồi cười nói “Vậy mẹ con mình hợp thành một cặp rồi, phải không con?”

“Đúng vậy, mẹ là người bạn tốt nhất của con” Dũng vừa nói vừa quàng tay sang vai mẹ.

“Và con cũng là người bạn tốt nhất của mẹ” Hạnh nói rồi ôm chầm lấy Dũng.

Hai mẹ con ôm nhau cười như hai người bạn thân thiết lắm.

Nhưng bất giác Hạnh buộc miệng nói “Dù gì thì con cũng cần có bạn gái, điều đó tốt cho con”

“Mẹ này…” Dũng bực bội nói lớn.

“Mẹ sao con?” Hạnh hỏi.

Dũng há miệng nhưng không thốt nên lời, nó ngả đầu ra sau ghế rồi nhắm mắt lại. Mặt nó có vẻ thiểu não nhưng cuối cùng nó cũng nói “Không có gì đâu mẹ”

“Này con… đừng buồn mẹ chứ” Hạnh nói và xoay mặt con về phía mình, rồi nhìn vào mắt Dũng “Mẹ con mình có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì mà con”

Dũng muốn nói với mẹ về sự rụt rè nhút nhát của nó nhiều lần rồi nhưng nó không muốn làm mẹ bận tâm. Ngoài ra Dũng cảm thấy chán khi nói về những đứa con gái khác. Nhưng bây giờ Dũng thấy cần phải tâm sự cho mẹ biết, lấy hết can đảm Dũng nói “Thật ra con không hứng thú lắm với mấy đứa con gái. Con luôn líu lưỡi khi đứng trước một đứa con gái đẹp nào đó” Dũng nói nhưng mắt nó không dám nhìn vào mắt mẹ.

Hạnh hơi ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra. Nàng chưa bao giờ nghe Dũng nói về điều đó trước đây. “Coi nào, con luôn khen mẹ đẹp và con đâu có ấp úng khi nói chuyện với mẹ”

“Con thấy mình nhát lắm mẹ, con không biết nói gì hay làm gì khi ở gần con gái. Từ trước tới giờ con chưa từng hôn một đứa con gái nào cả”. Dũng đỏ mặt lên khi nói đến đó.

“Thật sao con?” Hạnh thật sự kinh ngạc, Hạnh nghỉ nó đã hơn 18 tuổi rồi mà chưa từng hôn con gái, nó còn quá trong trắng. Ở VN thì còn có thể chấp nhận chuyện đó nhưng cuộc sống ở đây rất thoáng nên chuyện đó làm Hạnh bị sốc. Nàng nghĩ lại thời đi học nàng cũng có bạn trai từ năm 16 tuổi kia. Nàng hỏi con “Con có thích con gái không đấy?”

“Kìa meeeẹ… dĩ nhiên con thích chứ” Dũng trả lời một cách bối rối.

Hạnh thở dài nhẹ nhõm, nàng tưởng con mình có vấn đề.

“Đó chỉ là vì… vì con chưa có hẹn hò thực sự với đứa nào cả thôi”

“Trời, con tôi” Hạnh không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. “Mẹ nhìn thấy con ra ngoài và con nói là đi chơi với bạn gái cơ mà”