Em Oanh thèm đụ

Dũng – chồng của Oanh là người cùng làng, lại có họ với chị Ba, phó bí thư thành ủy, nên hai vợ chồng được điều từ quê tận ngoài Kiến An vào Nam phục vụ cho anh chị Ba. Mấy năm trong Nam thế nào cũng dành được số vốn mang về. Chứ như ở quê nhà vất vả lắm. Dũng lái xe tải mướn, Oanh làm thư ký cho ủy ban, c. Oanh càng mừng hơn vì gần mươi năm nay bị chôn vùi tuổi xuân từ khi lấy chồng, nay được đi tới chân trời mới.

Hồi đó Oanh lấy Dũng cũng chỉ vì hoàn cảnh. Oanh đang là học sinh trường múa ở Hà Nội, tương lai tưởng là huy hoàng lắm. Nhưng rồi một đêm liên hoan, Oanh gặp Dũng chở xe giao vật liệu cho buổi trình diễn, lân la thế nào dắt nhau chui vào xe tải ân ái với nhau, rủi bị bảo vệ bắt được, Oanh bị đuổi khỏi trường, đành theo làm vợ Dũng không có cưới hỏi chi hết. Vợ chồng ăn nằm với nhau mãi không có con, sau mới vỡ lẽ ra Dũng chỉ có một hòn trứng dái mà tinh trùng lại không đủ chất lượng.

Hèn chi mà khi Oanh sờ cái bìu của chồng, nó không có hai hòn như của thằng bé em trai nàng, mà chỉ có một hòn nho nhỏ lệch một bên. Có lẽ cũng vì vậy mà Oanh không được thỏa mãn về đường chăn gối. Dũng đè vợ ra, đút vào nhấp nhô mấy cái phóng tinh rồi lăn ra ngủ. Mỗi lần như vậy, Oanh cứ bứt rứt nơi cửa mình, cả bên ngoài và sâu thẳm bên trong, hai cái vú râm ran, cứ phải móc ngón tay mà cào bên dưới, còn một tay thì bóp nghiến bầu vú thâm tím cả ngực. Riết rồi nàng đâm bực mình gắt gỏng, kiếm cớ nọ cớ kia ít khi chịu ăn nằm với chồng. Nghe nói miền Nam rất thoải mái về quan hệ nam nữ, Oanh cũng háo hức lắm. Nhưng từ khi vào tới đây, tuy đã được thấy miền Nam phồn vinh hàng hóa ê hề, nhưng chưa có quan hệ gì với ai, tuy nhiên được việc làm với anh chị Ba như vậy cũng mừng rồi.

Anh chị Ba bây giờ làm lớn, chị chủ nhiệm hợp tác xã, anh thì phòng tổ chức toàn miền Nam, nhiều bổng lộc, mà thằng Tú – đứa con cưng độc nhất từ khi bị chết đuối cần người săn sóc. Dũng làm tài xế cho anh Ba, còn Oanh chỉ có việc trông em, lương anh chị Ba trả hậu, lại còn can thiệp với địa phương cấp cho vợ chồng Dũng một mẫu ruộng làng.

Lần đầu gặp ‘em Tú’ Oanh không khỏi sửng sốt. Trước nghe nói em Tú cần người trông coi, cứ tưởng đâu là một cậu bé. Bây giờ mới biết em đã lớn, có chứng minh nhân dân, đứng cao hơn mẹ, người thì to lớn đẫy đà, nhưng mặt mũi thấy ngây ngây. Chị Ba bảo là Tú ít nói, mà tính khí hơi kỳ, nhưng cứ biết nhẹ nhàng với em thì thế nào cũng xong.

Chị Ba vừa mở cửa bước vào, thì thằng Tú, mình trần trùng trục mặc mỗi cái quần cụt xanh chồm ra ôm nghiến lấy mẹ, rồi vừa nói vừa gầm gừ:

– Mẹ! mẹ đi đâu lâu thế ?….. con nhớ mẹ quá!

Chị Ba vừa cười khanh khách vừa giẫy giụa gỡ tay con ra, dỗ dành:

– Mẹ đi công tác mới về dấy ! Ở nhà mấy anh hậu cần cho con ăn uống tử tế không?

Thằng Tú không trả lời câu hỏi của mẹ, nó cúi xuống gục vào ngực mẹ.

Chị ba nâng đầu con dậy dỗ dành, :

– Thôi mẹ đã bảo, nhớn rồi, chị Oanh đây chị ấy cười cho.

Rồi quay sang vỗ vai Oanh:

– Ấy, nhớn tướng rồi mà cũng có khi phải cho em bú đấy! Từ nay chị Oanh lo cho con, cũng như mẹ vậy, không phải nhờ mấy anh hậu cần nữa. Chi Oanh yêu con lắm đấy, phải không Oanh?

Oanh còn lạ lùng, lí nhí mấp máy môi mà không nói ra lời, gật đầu, nhìn thằng Tú cười. Nó cũng cười lại.

Chị Ba hôn lên má con rồi dắt Oanh ra:

– Thôi, mẹ đưa chị Oanh xuống bếp. Tối nay, chị Oanh lên đây ngủ ở cái ghế bố, thay anh hậu cần.

Vợ chồng Oanh được một căn phòng ở nhà dưới, nhưng chập tối thì Oanh ngủ ngay bên ngoài phòng thằng Tú trông chừng em cho tới khi em ngủ.

Dũng luôn luôn phải theo anh Ba đi công tác, ít khi ở nhà. Oanh chỉ có phận sự cơm nước trông em, còn chợ búa đã có hậu cần gánh vác. Công việc đối với đời sống ở quê thì nhàn nhã, có điều là vợ chồng Oanh cứ phải xa nhau. Anh Ba, chị Ba, người ta cũng xa nhau thật đấy, nhưng có quyền, có tiền, muốn có tí tình lẻ cũng dễ thôi. Chứ như vợ chồng Oanh, cả tháng mới gặp nhau một lần, tuy Dũng không làm Oanh thỏa mãn, nhưng còn hơn là nằm tơ hơ một mình.

Được cái là trông em công việc chả có gì. Tú đi học lớp đặc biệt buổi sáng, chỉ ở nhà buổi chiều, nên suốt sáng Oanh rảnh rang nằm ngủ, có khi lén lục lọi những sách báo tịch thu hồi phát động bài trừ văn nghệ Mỹ ngụy đồi trụy chất đống ở nhà dưới. Chuyện dâm tình, Oanh say sưa đọc từng dòng từng chữ toàn là những từ tục tĩu khiêu dâm cứ ngơ ngẩn cả người. Những sách báo tiếng nước ngoài có đầy dẫy hình ảnh con trai con gái cởi truồng, con gái thì dạng đùi dạng háng ra phơi rõ từng sợi lông, con trai thì ưỡn người phơi cái củ chầy dựng đứng như cái cột. Mắt Oanh lờ đờ nhìn mà bên dưới cứ rỉ nước ra thôi. Vắng người là Oanh lại len lén vùi đầu vào xem trộm.

Chị Ba nói Oanh có phận sự chăm cho em ăn uống cho bổ béo, cuối tháng em lên cân là được thưởng. Dục dã em làm bài nhà trường cho đầy đủ. Tối đến buông màn cho em, lo cho em ngủ, rồi ra ghế bố nằm tới khuya thì xuống nhà dưới. Anh chị Ba ngủ trên lầu, mà cũng ít khi anh chị ở nhà. Anh thì hay đi công tác xa, nơi nào cũng có một nữ đồng chí bé đợi sẵn. Chị Ba cũng chẳng vừa, có dịp là chị phóng đi Vũng Tàu, Mũi Né “điều nghiên” với đồng chí bí thư đẹp trai. Anh chị Ba lớn tuổi rồi mới có mụn con, mà anh Ba lại là con một, nên em Tú được cưng chiều như con cầu tự. Mà nghe đâu hồi trước bà nội thật sự có lén đi cầu tự ở nhiều chùa ngoài Bắc. Chẳng may hồi lên năm, em suýt bị chết đuối, cứu được, nhưng từ đó cứ ngây ngô như trẻ nhỏ.

Cho em tắm mỗi ngày lại là việc khó khăn nhất, là vì nó lười tắm, có lẽ từ khi bị chết đuối hụt đâm ra sợ nước. Nhà có cái phòng tắm kiểu Tây, cái bồn tắm trắng láng to bằng nửa cái giường, không phải tắm trong cái chậu thau như ở ngoài Bắc. Cho nước chảy đầy rồi pha nước âm ấm, mà nằm lơ lửng trong đó thì sướng như tiên. Những buổi sáng nhà không có ai, Oanh cởi quần áo ngâm mình trong đó, người cứ nhẹ lâng lâng, lấy tay xoa trên mình mẩy, nước vờn vờn da thịt, Oanh rởn da gà hết cả người, làm cho bàn tay Oanh tự nhiên không định mà đưa xuống dưới bẹn rờ rẫm, mắt nhắm lim dim mơ màng, thiếu chút nữa thì chìm mặt xuống dưới nước. Vậy mà em Tú thì năn nỉ mỏi cả miệng em không chịu là không chịu. Phải ôm ấp, dỗ dành, nựng nịu mãi mới để cho Oanh cởi đồ ra. Lại phải năn nỉ dìu em bước vào bồn. Bước vào bồn rồi, đứng tồng ngồng ra đấy, mà phải bé nhỏ gì cho cam, lại béo tốt phục phịch, cái con cu lòng thòng như người lớn, nhìn thấy là nóng cả người. Oanh phải xắn quần lên tới háng, rồi cởi áo cánh ra, chỉ mặc cái yếm, kiểu nhà quê, bước vào trong bồn tắm cho nó. Thằng Tú ù nhìn thấy chị Oanh có cái yếm ngồ ngộ, nó hỏi:

– Sao chị không mặc xú cheng giống mẹ, xú cheng ny lông có thêu hoa đẹp lám.

Oanh đỏ mặt, nói:

– Chị có biết xú cheng xú chiếc bao giờ đâu, mà mặc bên trong ý mà, xú cheng hay yếm cũng vậy thôi, ai thấy.

Thằng Tú đưa tay chỉ, đầu ngón tay nó chạm vào vú Oanh, lý luận:

– Thì lúc chị tắm cho em, em thấy nè.

Oanh mắc cỡ, vớt nước lên người thằng Tú, rồi xoa xà bông cho nó:

– Với lại chị nghèo lắm, không có tiền mua.

Thằng Tú ngoan ngoãn đứng cho Oanh kỳ cọ, nó làm bộ nói nhỏ, như có điều bí mật:

– Mẹ có nhiều xú cheng lắm, đầy cả hai ngăn tủ, để em lấy cho chị mấy cái nha!

Rồi như sực nhớ ra, nó nhìn vào ngực Oanh :

– Nhưng mà không biết chị mặc có vừa không, tại vì vú chị to quá. Vú mẹ bé lắm.

Oanh đỏ mặt, vì mắt thằng nhỏ ngay gần kề trước ngực, mà hồi nãy tay nó đụng vào, vú nàng đang cương lên, thằng Tú cứ chằm chằm nhìn núm vú nhô cao qua lần yếm, nàng hỏi nó :

– Em thấy mẹ cởi áo ra hồi nào mà biết?