Duyên phận

“Aaa. Aaa. Aaa” – Bên dưới Ngọc Lam đang co bóp dữ dội, nàng lại ra rồi, ngón tay của Tiên bị nàng mút mạnh đến mất cảm giác.

Để nàng nằm yên một chút, Tiên rút dương vật ra nằm ngửa xuống, nàng hiểu ý nên ngồi chồm dậy 2 chân dần tiến lên phía trước đến nơi hạ bộ Tiên thì dừng lại… Nàng đưa tay nắm nhẹ lấy dương vật xoa xoa quanh lỗ âm đạo để tiết ra thêm dâm thuỷ một lúc thì nàng ngồi xuống. Đây là thế cưỡi ngựa yêu thích của nàng. “A… aaa… a” – Tiếng rên đồng điệu của cả hai lại tiếp tục.

Ngọc Lam nhịp nhè nhẹ lên xuống chầm chậm… Nàng nhắm nghiền mắt lại để hưởng thụ cảm giác khoái lạc mà mình là nhạc trưởng, ở tư thế này Tiên có thể nhìn rõ mồn một thân hình tuyệt mỹ của nàng. Nhìn cảnh tượng nàng dang chân ra để đón nhận dương vật của hắn thì bổng dưng dương vật của hắn như được tiếp thêm lửa bắt đầu cương cứng cực đại. Cảm nhận được điều đó. Ngọc Lam nhịp nhanh dần… nhanh dần… rồi nhanh dần.

“Bẹp bẹp bẹp bẹp… Ư… Ư sướng… chết… mất… thôi… Sướng quá vợ ơi” – Tiên không còn có thể mở mắt nhìn được nữa, hắn nằm hẳn xuống nhắm nghiềm mắt lại rồi rên tự do theo bản năng.

“Oh… Oh… ohhhhh… Em… sắp… Chịu… hết… nổ… i… rồi… ch… ồ… ng… ơi…” “Ah… Ahhh… ơ” – Từng tiếng rên ngắt quãng khó nhọc được thốt ra từ miệng cả cả hai. Ngọc Lam sắp lên đỉnh… Tiên cũng chịu hết nổi rồi… Hắn giơ 2 tay để lên hông nàng làm điểm tựa rồi dập liên hồi như đại bác liên thanh.

“Bẹpbẹpbẹpbẹpbẹpbẹpbẹpbẹp”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa”

“Aaaaaaaaaaaa… Chồng ơi…”…

Tiên gồng cứng mình xuất từng đợt tinh ồ ạt vào sâu trong tử cung của nàng, Ngọc Lam thì ưỡn mình đón nhận từng đợt tinh ấm nóng chạm vào tử cung một cách dữ dội rồi hơi ấm đó từ từ chảy xuống len lỏi từng ngóc ngách bên trong âm đạo…

Dương vật vẫn nằm trong âm đạo. Hai thân thể trần truồng hòa quyện với nhau. Đó vừa là khoái cảm nhục dụng vừa là tinh tuý của tình yêu. Lưỡi cả hai lại quyện vào nhau không rời. Cả hai đang rất hạnh phúc và thỏa mãn.

“Diễn tả thì lâu nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong chút lá…”

“Chút chút cái con cặc… đm thằng tác giả mày buff tao một chú mày chết à???”

“À à ờ!!”

Phần 3

Bước ra khỏi phòng tắm, Ngọc Lam tay cầm gương tay cầm lược chải lại mái tóc rối bù sau cơn giao hoan, nàng trên người mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tang để thả ba nút áo trên cùng và cái quần đùi của Tiên – Re re re re… Rột rột – Là tiếng máy sấy tóc, sấy xong đầu tóc của người yêu bé bỏng thì Tiên ngồi bệt dưới sàn nhà hút một hơi hết ly trà sữa size lớn rồi chăm chú sấy bộ quần áo của Ngọc Lam.

“Sao khổ dữ vậy không biết nữa” – Tiên than vãn.

“Đáng à, ai biểu, đi làm đâu có đem theo đồ thay”.

“Hay mặc bộ đó về luôn đi khỏi sấy hề hề”.

Ly trà sữa socola giờ chỉ còn đá từ đâu bay tới ủn thẳng vào mặt quá nhanh nên Tiên không kịp né mà lãnh trọn: “Có thấy ai sáng đi làm mặc áo dài chiều về lại mặc đồ trai hông” – Ngọc Lam gầm gầm trả lời Tiên ngay lúc đó cô nàng cũng đi lại dùng hai ngón tay tạo thành càng cua kẹp mạnh vào cục mỡ ngang eo của hắn mà véo mạnh.

“Ái chết chết… Bậy bậy… Ái đau” – Tiên quằn quại.

Hắn vội nắm lấy tay Ngọc Lam vật nàng xuống đặt nhẹ lên môi nàng một nụ hôn khẽ, khi vừa đưa lưỡi ra thì.

“Ui da, chơi cắn” – Bị Ngọc Lam cắn vào lưỡi khiến hắn rên la thêm phần thảm thiết.

“Bữa anh kể được giao đi công tác ở Tiền Giang khảo sát lập sơ đồ đường đi ống cám một nhà máy ở dưới nhớ hông, chiều mai đi luôn á” – Vừa xoa xoa cái lưỡi Tiên vừa nói.

“Thế đi trong bao lâu, đi mấy tháng em ở nhà kiếm trai à nhen” – Ngọc Lam dẩu môi hăm dọa.

Nghe thấy thế mắt Tiên nổi đom đóm vội vàng ngắt lời Ngọc Lam: “Làm gì có, làm gì có mấy tháng đâu trời, chiều thứ 7 nào cũng về mà tầm hai tuần lễ là xong chứ gì, ba cái đồ ỉa đó lẹ mà”.

“Tiền Giang khúc nào đó” – Ngọc Lam hỏi.

“Vòng vòng Cái Bè mà hình như khúc đó có cây cầu Ngọc Hoàng á”.

“Aaa… Biết chỗ đó rồi, đi xuống dưới có chỗ ở chưa”.

“Chưa, xuống dưới mình kiếm rồi người ta lo cho cũng không xa lắm tính mỗi ngày về mà làm biếng”.

“Thôi xe cộ không ở trọ đó đi, tuần về lần được rồi” – Ngọc Lam tỏ vẻ lo lắng.

“Biết sao biết chỗ đó hông? Nhà dượng tư ở đó á, ổng có mở khu nhà trọ cho công nhân ở nhà trong hóc bà tó nên ế nhệ”.

“Ủa nhà ổng đó hả, đó giờ chưa tới lần nào, ê mà trong hóc trong hẻm vậy buồn hiu sao?”.

“Vậy ra bia ôm ở cho vui, hứ”

“Đâu có, giỡnnn… Mà nhà ổng dễ kiếm hôn, chiều có ổng người làm 1 2 xị là vui rồi hề hề”.

Ngọc Lam thở dài lắc đầu rồi nói tiếp: “Chưa qua cầu nhìn lại cỡ 2 3 trăm mét, tới đó hỏi nhà ông 6 địt là người ta chỉ cho vô”.

“Ha ha, ổng nghe anh hỏi vậy chắc ổng nắm đầu xoay như dế quá” – Tiên cười lớn (Người miền tây dùng từ địt để chỉ việc xì hơi chứ không phải quan hệ tình dục như một số chỗ khác, tương tự chim cũng dùng để chỉ bộ phận sinh dục nữ).

Cô cũng cười khúc khích theo tiên nói: “Hí hí Tên ông nội con Thảo đặt cho ổng hồi nhỏ, nghe đâu lúc mới đẻ ra ổng thả rắm liên tiếp 3 cái nên ông nội nó đặt như vậy dễ nuôi”.

Như chợt nhớ ra điều gì đó làm Ngọc Lam tròn mắt hốt hoảng: “Ấy chết, con Thảo. Nó bảo hôm nay nó đi Sài Gòn xác nhận bằng tốt nghiệp rồi về ghé em chơi đến sáng mai, đồ khô hết chưa em mặc em về để nó trông tội nghiệp”.

“Có luôn hả, hẹn nó mấy giờ, cỡ 20 phút nữa mới khô à.”

“Hứ! Vừa sấy vừa thổi đi cho nó lẹ”

“Chim tao” – Nghe Ngọc Lam kêu thổi Tiên quay qua hít một hơi thổi mạnh vào mặt cô làm văng không biết bao nhiêu là mưa phùn gió bất, Ngọc Lam giơ tay bóp mũi làm Tiên nghẹt thở nhưng vẫn cố nói “Chìm tàu” trêu chọc…

“Mấy giờ?” – Tiên giật mũi ra khỏi tay Ngọc Lam xoa xoa rồi hỏi.

“Chắc cỡ 5 rưỡi nó về tới”.

“Giờ mới 5 giờ 10 chứ nhiêu, cho nó chờ đi chút anh qua nữa ghé Gấu Con mua cho nó ly trà sữa công nó chờ hì hì”.

‘Xuỳ’.

“Re Re Re Re…”.

6 giờ kém 5 tại nhà ông Ất, cha của Ngọc Lam.

“Anh lo giúp cháu nó việc này nhé! Đây, em có chút quà mọn gửi anh” – Là một người đàn ông trung tuần đầu hói đeo kính cận trong rất trí thức, con ông ta học ngành sư phạm, do mới có đợt thi công chức tại huyện mà con ông ra trường 2 năm chưa vào được công chức nên hôm nay đến đây nhờ sự giúp đỡ của ông Ất, ông từ tốn xách từ dưới đất lên một giỏ hoa để lên bàn đẩy về phía ông Ất, bên trên là một phong bì bên trong có để 20 triệu tiền mặt.

“Chỗ quen biết không có gì đâu anh, có gì trước ngày thi tôi thông báo sau cho cháu nó chuẩn bị” – Ông Ất miệng phà khói thuốc tay vịn giỏ quà trả lời ông khách đối diện.

“Dạ dạ vậy thì quý hoá quá, giờ thi khó quá cháu nó ra trường mấy năm không có chỗ ổn định tội nghiệp cháu nó lắm anh ạ, thế tôi về trước anh nhé” – Vừa nói ông ta vừa đứng dậy đưa tay ra chào ông Ất.

“Rồi anh yên tâm về từ từ cẩn thận” – Ông Ất đưa tay ra nắm tay giật lên giật xuống vài cái với người đàn ông kia rồi tiễn ông ta ra cửa.