DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG

Đột nhiên con bé trườn người leo lên nằm sấp trên người ông. Hai chân nó quỳ xuống chíu, mặt đỏ lựng cúi gằm, nhìn thứ to lớn đang chọc ngoáy lung tung giữa hai chân nó. Nó cầm lấy dương vật ông khẽ cọ vào hai mép âm hộ nhoè nhoẹt của mình.

– Đừng con… Con không sợ sao ? – Ông ngăn Vi lại.

– Con… Con không biết…

Câu trả lời của con bé lại là một ngã tư không cần đèn đỏ. Hơn ai hết, ông mơ ước được nhìn thấy dương vật mình khai phá bông hoa đỏ hồng kia. Nhưng… dù là mong muốn của ông hay của con bé, ông Bần cũng không thể chấp nhận. Ông thở dài kéo dương vật mình nằm xuống dọc lên bụng, hướng dẫn con bé ngồi lên nó, trượt lên xuống thật chậm.

– Ưmmm….

Con bé rên rỉ, tay bấu chặt ngực ông. Từ trên nhìn xuống ông thấy cái mu mềm mại của con bé đang phủ lấy thân dương vật ông. Đầu dương vật ông tím bầm vì ứ máu, cũng có lẽ vì uất ức. Nó lẽ ra phải được xâm chiếm trong kia, không phải bị đè đầu cưỡi cổ ngoài này. Hai tay ông mân mê hai bầu vú non mơn mởn của con Vi, chọc phá hai chiếc núm đến đỏ bừng lên ray rức. Cơn sướng khoái ồ ạt dâng lên, ông Bần bấu chặt mông con bé, ghì chặt lấy cơ thể nó. Dương vật ông căng lên, co giật từng hồi, một dòng tinh dịch tuôn trào khắp cả bụng ông.

Đêm đó có thể nói là đêm hạnh phúc nhất của ông Bần trong suốt mười năm qua, từ ngày vợ con ông bỏ đi. Ông tắm cho con Vi, ông vuốt ve cơ thể lõa lồ bóng lưỡng xà bông của con bé. Con bé lại kỳ cọ rửa sạch dương vật cho ông. Nhưng ánh mắt nó nhìn dương vật ông không còn sự ngượng ngùng mà thêm vào đó là sự tò mò, ao ước khám phá. Ông biết đã đến lúc dạy nó một bài học mới.

– Con quỳ xuống…

Con Vi thoáng ngạc nhiên nhìn ông, nhưng vẫn răm rắp tuân theo. Nó ngạc nhiên nhận ra, cái đầu dương vật to lớn của ông đang dí sát miệng nó. Ông Bần cầm thứ nóng bỏng đó, cọ vào đôi môi nhỏ nhắn của nó. Cảm giác ấm áp, mềm mại làm ông lâng lâng. Đầu dương vật của ông lách qua môi nó, trượt dài trên cái lưỡi ẩm ướt của nó. Đến lúc con bé muốn trợn lên vì ngạt thở, ông lại rút ra. Mặt con bé đỏ bừng vì hụt hơi, cũng có lẽ vì gì đó làm nó phấn khích. Đôi môi nó bắt đầu hợp tác, lưỡi nó cũng tò mò khoáy động khắp đầu dương vật ông.

– Ah…

Ông Bần giữ chặt đầu nó, hạ thể nhấp chậm rãi. Thề có trời, con bé có năng khiếu bẩm sinh. Ông ao ướt được lấp đầy khoang miệng nó với tinh dịch của mình. Nhưng ông lại sợ, sợ con bé kinh tởm rồi tránh mặt ông. Hai thân thể lại dính lấy nhau trên sàn nước ẩm ướt. Hai bộ phận sinh dục cọ sát vào nhau, nhưng không giao hợp. Tiếng rên rỉ, tiếng thở hổn hển lại vang lên đều đều.

Tối đó con Vi trần truồng nằm ngữa trên giường, ông Bần ngáy khò khò trên ngực nó. Miệng ông mở rộng bên cái núm vú đỏ hồng còn ướt đẫm nước miếng, tay kia của ông thỉnh thoảng lại mân mê bầu vú căng tròn của nó. Nhưng con Vi chưa ngủ. Ánh mắt nó nhìn lên trần nhà có một chút mâu thuẫn, có một chút hụt hẫng.Chuyện con bé Vi lén lút ở chung với ông Bần chỉ kéo dài 2 ngày. Mẹ nó lên tới trường tìm, bắt nó ra nói chuyện trong giờ học. Hai mẹ con tranh cãi, rồi lại khóc lóc một lúc lâu thì giải quyết mọi chuyện. Mẹ nó kiên quyết dứt tình với người đàn ông đó, để rước con gái về nhà. Về việc nó ngủ đâu trong vòng 2 ngày, con bé chỉ nói dối là tại một nhà đứa bạn gái chung trường.

Mọi chuyện có lẽ sẽ kết thúc tại đây, hoặc cùng lắm là tiếp diễn thêm vài lần trò chơi giữa ông Bần và con Vi. Nhưng hai ngày sau, ông nhận được tin từ con trai. Vợ ông chết.

Ông Bần xin phép nghỉ về quê một tuần. Nghĩa tử là nghĩa tận. Dù vợ con đã bỏ ông mười năm, nhưng ông vẫn thấy mình có trách nhiệm với gia đình.

Mười ngày sau, ông quay lại trường, với tâm trạng an ổn lạ kì. Vợ ông đã an nghỉ yên ấm. Thằng con trai hai mươi mốt tuổi cũng nhận lại cha. Và nó bằng lòng lên ở cùng với ông. Ông Bần gọi ngay lên trường trình bày mọi việc. Ban Giám hiệu đồng ý cho con ông ở chung với cha, ít nhất cho đến lúc nó tìm được việc làm ổn định. Thế là ông lên Sài Gòn trước, để thằng con lại lo thu xếp và gửi gắm nhà cửa.

Mái trường vẫn như vậy. Lá bàng vàng úa rơi vương vãi cả sân. Mấy con chó nhỏ ăng ẳng quấn quít dưới chân ông như mách lẻo ăn không đủ no. Thời gian ông xin nghỉ về quê, nhà trường thuê tạm 2 thanh niên Phường đội thay phiên trực giữ trường. Thanh niên thì mãi là thanh niên, không thể chăm chỉ, tỉ mỉ như người lớn tuổi được.

Ông đi dọc hành lang lớp học, chợt một cánh cửa lớp làm ông chú ý. Giờ này trường đã tan học hơn một tiếng, lẽ ra cửa lớp học đã phải khóa lại hết. Tại sao cánh cửa này vẫn hé mở. Ông lắc đầu ngao ngán kiểu làm việc của hai gã Phường đội. Khi ông vào cửa trường không buồn khóa, ngay cả mặt mũi hai đứa nó cũng không thấy đâu. Đột nhiên ông nghe một âm thanh kì lạ, nữa không hợp hoàn cảnh, nữa kia lại quen thuộc vô cùng. Ông đẩy cửa ra. Tim ông như thắt lại.

Trên chiếc bàn giữa lớp, một cơ thể phụ nữ lõa lồ trắng muốt đang oằn người rên rỉ dưới những bàn tay, những cái lưỡi của hai gã đàn ông trần trụi. Dưới chân bàn ngổng ngang những mảnh áo dài trắng và quân phục Phường đội. Đứa con gái đó chính là Vi. Con bé mà hơn mười ngày trước còn rên rỉ trong vòng tay ông. Nhìn nó với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tê dại quấn quýt lấy miệng lưỡi gã đàn ông, ngực nó ưỡn lên, tay kéo ghì mái tóc của một gã khác đang bú mút chùn chụt hai bầu vú, hai đùi nó vặn vẹo kẹp lấy bàn tay đàn ông hì hục bới móc, ông thấy máu mình sôi lên vì giân dữ. Ông dập mạnh cánh cửa phòng.

– Rầm…

– Ahhh… Ah… A…

Sáu con mắt đỏ ngầu vì dục vọng, ngơ ngác nhìn ông. Con Vi hoảng hốt hét lên, lồm cồm nhảy xuống bàn, co rút người lại. Hai gã Phường đội vừa hậm hực, tiếc nuối, vừa lo lắng nhìn ông Bần. Hai gương mặt này cũng không xa lạ với ông, mỗi lần trường có lễ lớn, hai gã thường được cử xuống phụ giúp.

– Hai cậu cút ra ngay… Tôi sẽ báo cáo việc này với Phường… – Ông Bân nắm chặt hai nắm đấm, mắt long lên giận dữ.

– Chú… Chú Bần… Con… Bọn con… Em nó đồng ý mà… Không phải tụi con làm bậy… – Một thằng ấp úng, tay che khối u nhô cao dưới đũng quần.

– Mày còn nói nữa… Tụi mày dụ giỗ con gái nhà lành làm chuyện đồi trụy trong trường… Nó đồng ý thì sao ? Tôi cũng sẽ mách ba mẹ nó… – Ông không buông tha.

– Chú… Chú…

Thằng nhỏ lúng túng đến phát khóc, quay sang nhìn đồng bạn, rồi nhìn con Vi. Nhưng con nhỏ đang bưng mặt run rẩy, co ro dưới bàn.

– Thôi được rồi… Hai đứa mày về ngay đi… Lần này tao sẽ không báo Phường… – Ông biết dọa nạt nhiêu đó là đủ. – Nhưng lần sau còn dụ giỗ con bé, cho dù không phải trong trường, tao sẽ gom luôn chuyện này báo luôn một lượt. Nghe chưa ?

– Dạ… Con về… bọn con không dám nữa…

– Con…

Hai thằng nhỏ quá sợ hãi, mau chóng gom quần áo lao ra cửa. Căn phòng im ắng, chỉ còn lại con Vi co ro sụt sịt dưới gầm bàn và ông Bần thất thần đứng ngay cửa. Sau một lúc, lấy hết can đảm, con Vi ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ông đã đi tự lúc nào.

Ông Bần vừa về đến phòng, thì một thân hình mềm mại đã ôm chầm lấy lưng ông.

– Con xin lỗi… Con không nên như vậy… Nhưng… Con thật sự… – Con Vi nức nở.

Ông Bần gỡ tay nó, quay lại nhìn con bé quần áo xộc xệch đang co rút vì sợ hãi. Cổ áo nó hở ra, vết dấu răng mẫn đỏ phập phồng trên bầu vú. Khoé miệng nó đỏ hồng vì miệng lưỡi hai đứa nhóc kia. Ông chợt thấy lòng mình nóng lên như lò lửa. Bao nhiêu cố gắng giữ gìn cho con bé, ông làm đều vô ích. Tại sao ?