Đụ mẹ bạn thân

Lén lút như một tên trộm, Trung ghé sát mắt qua kẽ liếp nhà tắm nhìn vào. Từ vị trí của đang đứng Lâm có thể trông thấy rõ sự việc, nhìn hướng búi tóc của cô Trâm nó biết Trung đang được nhìn trực tiếp vào phía trước cô Trâm đứng tắm bên trong.

Không hề biết sự có mặt của nó, Trung thản nhiên móc chim ra vừa vuốt lên xuống vừa ngắm nghía phía trong nhà tắm. Việc nhìn lén đó đem lại những cảm xúc khó tả và cô Trâm lại rất đẹp nên chỉ chừng một phút nó thấy anh tài xế ngửa mặt đầy thoả mãn rồi nhón chân đi ra.

Cùng lúc đó cái sen tắm ngừng phun xuống, nó biết cơ hội cho nó đã hết nhưng không hề tiếc vì việc mình vừa được thấy đem lại cho nó cảm xúc lẫn lộn, vừa ghen ghen vừa thích thú. Nó lén theo lỗi cũ vòng lên đồi rồi đi về chỗ người lớn tụ tập.

Trước khi quay về phòng khách sạn nó kịp nhận ra ánh mắt thèm thuồng của anh lái xe nhìn trộm cô Trâm lúc này đã chỉnh tề quần áo.

Kể từ hôm đó nó ý thức được rằng cô Trâm không chỉ là báu vật của riêng nó nữa và nó để ý đến cô nhiều hơn.

Nó đủ lớn để biết rằng cô rất khó giữ mình vì mánh lới của bọn đàn ông trong xã hội. trong khi chú Hùng ngày một thành đạt hơn, nhiều quan hệ hơn và cũng ít quan tâm đến cô hơn.

Nó thầm yêu cô trong tuyệt vọng vì nó biết việc bày tỏ có thể mang lại những hậu quả tồi tệ trước một người phụ nữ đoan trang như cô.Nhưng có những việc ở đời không ai ngờ được, nó gặp may, một may mắn rất lớn.

Số là do không cám dỗ được với nhan sắc của mấy em thư ký tại công ty; chú Hùng bắt đầu có bồ. Chuyện này đến tai cô Trâm, mới đầu cô còn bán tín bán nghi, sau nhờ người theo dõi cô biết đích xác chuyện đó có thật.

Vốn là người hiểu biết nên cho rằng đó là chuyện bình thường, chú Hùng của cô không bị đám con gái săn lùng mới là lạ. Tuy vậy trong sâu thẳm cô vẫn thấy buồn và quyết tâm dành lại chú bằng mọi giá.

Tình cờ cũng thời gian này cô bất ngờ gặp lại người bạn trai đầu tiên hồi học đại học, ngày xưa yêu nhau chỉ dám cầm tay là quá lắm rồi, giờ cả hai đã có gia đình nên cũng mạnh dạn hơn. Tuy nhiên điều này chỉ đúng đối với chú kia còn cô Trâm thì vẫn vậy, kín đáo và chừng mực lắm.

Cho đến một hôm, Lâm đang tha thẩn đứng chơi trong sân khu thì cô Trâm được chú kia đưa về, chú ấy dám làm thế vì biết chú Hùng đang sang công tác tại Tokyo.

Thấy cả hai đi lên nhà Lâm bí mật bám theo, nó đi theo thang máy bên cạnh và cẩn thận dừng dưới một tầng rồi men theo thang bộ đi lên. Nó nghe thấy cô Trâm đang nói chuyện với chú kia.

– Em cảm ơn anh đã đưa em về, chuyện không thể khác được, anh đừng vào, chồng em đi vắng hàng xóm sẽ đàm tếu, em rất ngại, anh thông cảm cho em!

– Có gì đâu, anh chỉ vào chút rồi về, hẵng còn sớm với lại anh hiểu và không làm tổn hại đến em đâu. Em đừng cả nghĩ quá!

Nó nghe thấy cô Trâm thở dài và cánh cửa căn hộ nhà cô khép lại.

Gần như ngay lập tức nó đi đến cánh cửa và ghé tai nghe vào bên trong.

– Trâm! Trâm! Anh yêu em mà! – Chú kia không giữ lời hứa, nó nghĩ.

– Anh đừng đánh mất những tình cảm tốt đẹp mà em đã dành cho anh trước đến giờ, anh đi về đi không em gọi bảo vệ lên đấy.

– Một nụ hôn nhé, và em quên anh đi! Anh xin lỗi!

– Không! – Cô dứt khoát!!

Rồi có tiếng động mạnh, cô Trâm ú ớ dằn giọng “Buông ra!” sau đó chỉ thấy tiếng động thể hiện cô đang bị ôm thật chặt. Lâm nghĩ nhanh, ghen tỵ và quyết định hành động, nó đã nghĩ đến kịch bản này, cách duy nhất để cô có thể chia sẻ tâm tư tình cảm với nó như một người trưởng thành.

Nó giả bộ như mọi lần, vừa gọi to : “Cô Trâm ơi! Cô về chưa ạ?” vừa nhanh tay mở cửa ra vẻ vô tư.

Nó thấy cô Trâm đang bị ép chặt vào tường phòng khách và đang cố chống lại chú bạn trai.

Nó kêu lên :”Ối, cháu xin lỗi!” rồi quay ra, bên trong chú kia cuống cuồng buông cô ra, còn cô Trâm thì gọi ngay:

– “Lâm, vào đây cô bảo!”.

Bạn cô Trâm vội vã quay ra , cúi đầu đi qua Lâm rồi đi thẳng .

Cô Trâm nhìn Lâm với cặp mắt biết ơn , thoáng đỏ mặt cười trừ,

-“Cháu ngồi đi, cô thay quần áo rồi nói chuyện với cháu.” .

Lát sau cô ra cạnh Lâm ngồi xem TV trong bộ quần áo ngủ mềm mại, kín đáo nhưng đầy gợi cảm.

– Lâm thấy cô có tệ không? Chú ấy cũng thật đáng thương, nhưng cô không thể làm khác được. Cô bắt đầu câu chuyện.

– Ơ! Nhưng mà sao cơ ạ, cháu thấy gì đâu, chú ấy là bạn cũ ạ? Nó đánh trống lảng.

– Ừ! Mà coi như không thấy nhé, cô cũng khó nghĩ, như thế đấy nhưng nếu chú Hùng biết lại ghen tuông ầm lên cho xem.

– Thôi cô ạ, cô nghĩ cho mệt đầu, chú Hùng không biết được đâu. Mà nếu biết thì chú cũng phải cảm thấy hạnh phúc vì cô của cháu đẹp quá, đàn ông không thích mới lạ ạ!

– Cô của cháu già rồi, cô nói cháu nghe nhé, chú có mấy chị thư ký ở cty chỗ chú làm hay được chú đem đi công tác lắm, cô buồn, thằng Dũng mà ở nhà thì hai thằng phải đi xem rõ cho cô đấy.

– Chú cũng thế mà cô, con gái họ thích cũng là bình thường, mà bao giờ chú về thế ạ?

– Lúc chiều gọi điện thoại về bảo sáng ngày kia, thứ hai sẽ về, để cô gọi điện lên nhà bảo bố mẹ cháu hôm nay thứ bảy ngủ bên này nhé!

Đó là chuyện rất bình thường kể cả khi chú Hùng ở nhà nên bố mẹ Lâm đồng ý ngay khi biết lý do. Còn Lâm thì như mở cờ trong bụng, nó đã đến cửa phòng ngủ-thâm cung của cô chú rồi. Mọi lần chú ở nhà hai chú cháu xem TV khuya rồi Lâm ngủ ở phòng Dũng, nó hy vọng lần này sẽ khác nhều đi.

Xem TV được một lúc, cô Trâm vào lấy ra hai cái gối mời nó nằm, nó từ chối rồi ôm cái gối vào lòng để che đi cái đũng quần đã cương lên.

Lý do là sau khi đưa gối cho nó cô Trâm thản nhiên nằm ngửa trên sàn gỗ phòng khách xem TV, Lâm ngồi xem nhưng kín đáo nhìn đùi, mu cô nổi căng trong chiếc quần ngủ mỏng mà lòng rạo rực. Nó nghĩ thời cơ đã đến, bây giờ hoặc không bao giờ nữa nên đánh bạo bắt chuyện.

– Chú đi thế cô nhớ chú lắm nhỉ, bao giờ cháu có vợ cũng sẽ mong được như thế cô ạ

– Ừ, nhưng đàn ông con trai mấy chú cháu chán lắm, chú cháu ở nhà cả vài tháng với vào ngủ với vợ, cháu còn trẻ chưa biết việc đó cũng quan trọng lắm.

– Hihi, chú cháu cũng thật giỏi cô nhỉ, xinh như cô cháu mà kiềm chế được.

– Kiềm chế? Kiềm chế gì?

– Cô cứ nghĩ cháu trẻ con ấy, chau chưa biết, nhưng cũng được giáo dục và xem phim rồi, cháu cô cũng đã là sinh viên , bọn lớp cháu dân ngoại tỉnh đã thuê nhà sống thử rồi đấy cô ạ!

– Ừ nhỉ, vậy mà cô cứ nghĩ cháu với Dũng vẫn còn bé bỏng lắm. Thời gian nhanh thật, cô già mất rồi. Mà cô hỏi thật sao cháu biết gì về chuyện đó?

– Cháu chẳng biết gì cả, thỉnh thoảng xem phim thấy gợi cảm thì rạo rực thôi, thích thích nhưng sợ sợ cô ạ!

– Rạo rực à?Hahaha! Cũng phải thôi, sinh lý bình thường.

– Vầng cháu cũng hy vọng thế, cháu nói cô bỏ quá cho cháu, thế này cũng thấy rạo rực đấy ạ!

Cô Trâm quay lại nhìn vào khuôn mặt đang đỏ nhừ của Lâm, cô nằm sấp xuống suy nghĩ, thỉnh thoảng mở to mắt nhìn Lâm sau câu thú nhận vừa rồi của nó. Được khoảng ba lần nhìn như thế, cô hỏi nó.

– Cháu nghĩ cô thật thế à?

– Vâng, cháu xin lỗi, cô cũng đẹp mà!

Cô thoáng đỏ mặt, rồi lại tư lự. Cô xoay lại xem TV và nói.

– Bỏ đi cháu, không hay ho gì cả.

Sàn nhà như tụt xuống, Lâm thấy thất vọng ùa về. Nỗi mặc cảm làm nó thấy xấu hổ, chót đâm lao theo lao nó nhích lên.

– Cháu xin lỗi cô, chú bạn cô cũng không kìm chế được mà, chú ấy còn hơn cháu nhiều mà vẫn vậy.