Đụ gái theo đạo

Nhỏ Hiền hồi đó mới mười hai tuổi, nhà ở ngay bên nhà thờ đạo gần Biên Hòa. Mẹ mất sớm, nhà chỉ có hai bố con. Bố nó lái xe chở khách du lịch cho bà Bảy, đi vắng cả ngày.. Cũng như những đứa trẻ ngoan đạo trong xóm, Hiền ở trong ca đoàn. Sau những buổi tập hát với thầy Bốn, nó hay la cà ở lại nghe thầy đàn thêm vì nhà ở gần. Thầy Bốn còn trẻ, chừng ngoài hai mươi, người dong dỏng cao, da trắng như con gái mà ăn nói thật nhỏ nhẹ.

Nghe người lớn nói, thầy chịu được bốn chức từ lâu mà chưa được lên tiếp, vì hồi ở chủng viện có tội tằng tịu với một bà có chồng bên Mỹ đang đợi giấy tờ bảo lãnh. Có buổi thầy giắt nó lại bên tường xem bức ảnh Đức Mẹ mới treo, thầy đứng sát ngay sau lưng nó, tay chỉ trỏ. Nó cảm thấy tay thầy đụng sau đít.. ủa nhưng mà một tay thầy chỉ, một tay ôm vai nó rồi mà! Mà thấy thầy thở phì phà ngay trên đầu nó. Một hôm thầy hỏi nó muốn tập đàn không, thầy cho nó ngồi vào ghế đàn ngay trong lòng thầy, rồi cầm tay cho gõ những nốt đàn đen đen trắng trắng. Được một lúc, cái tay thầy cầm tay gõ phím đàn bỗng ngưng lại, thầy nắm tay nó chặt hơn, tay trái vòng qua bụng ôm ghì nó vào lòng, con Hiền lại thấy đằng sau mông có cái gì cưng cứng đụng đậy. Rồi lại thấy hơi thở của thầy Bốn phì phà trên đầu, đang bàng hoàng thì thầy ghì chặt cứng lấy nó cái cục cứng đụng mạnh hơn, rồi thầy buông tay ra, rồi lúi húi đi kiếm khăn lau cái ghế đàn, mặt thầy đỏ rừng rực hai con mắt như đổ lửa, mà sao nhỏ Lan cũng thấy nóng phừng phừng cả người…

Từ đó về sau, mỗi lần ngồi tập đàn, thầy lại một tay ôm bụng nó, tay kia cầm tay cho nó gõ phím. Nó thấy quen thuộc cái cảm giác yên vui ngồi gọn trong lòng thầy như vậy, và mỗi buổi lại thích thú chờ đợi tới khi có cái gì cục cựa sau mông. Nó ngờ ngợ là cái con cu của thầy, nhưng sao con cu gì mà cứng thế. Cái tay thầy ôm bụng nó có khi lần xuống dưới, tới khe đùi. Tuổi nó hồi đó chỉ mặc cái quần lụa đen, không có quần lót. Ngón tay thầy nhúc nhích nhè nhẹ làm con nhỏ thấy thinh thích, tay đờ ra không gõ đàn nữa, bỗng thầy ghì chặt lấy nó mà thở hổn hển. Nó bối rối không biết sao, ôm cứng hai tay thầy vào người. Có buổi nó thấy chim nó ươn ướt, lạ hơn nữa là sau quần cũng thấy nhèm nhẹp dính bết, khi về nhà vội đi thay quần. Vào nhà tắm, lúc xát xà bông, nó để ngón tay vào giữa chim mà kỳ cọ thì lại thấy cái cảm giác thích thú lờ đờ lúc ngồi đàn với thầy Bốn. Từ đó nhỏ Hiền như mắc nghiện cái cảm giác đó, cứ mỗi buổi tối vào giường, nó lại nằm kẹp tay vào giữa đùi, cà lên cà xuống giữa cái chim cho tới khi thấy lại cái rung cảm đờ đẫn đến khi mệt ngủ đi mới thôi.

Được mấy tháng thì thầy Bốn được lệnh về chủng viện, nó có nhớ thầy ít lâu, nhưng rồi tuổi trẻ chóng quên. Thời gian lên cấp hai, nó bắt đầu lớn như thổi, mặc áo thấy ngực vun cao lên như hai cái chũm cau. Mỗi khi tắm, thấy hai cái núm vú đỏ hồng, lấy tay sờ vào nó cưng cứng lên cũng thích như khi sờ bên dưới, nên mỗi khi tắm nó hay xát xà bông mân mê hai đầu vú. Mà cái chim con nhỏ bây giờ mum múp hai múi đầy hơn trước, trên mu phơn phớt mấy sợi lông tơ. Tối tối nằm ép ngón tay vào giữa đùi, cái cảm giác rờn rợn ở cửa lồn lan ra cả người, nhất là hai cái vú, nó cứ tưng tưng lên thôi… Rồi tình cờ nó móc đầu ngón tay vào trong, thấy còn gợi hứng hơn nữa, nước ứa ra ướt cả ngón tay càng thích thì nước ra càng nhiều, làm cho nó đê mê run rẩy khắp người. Con Hiền như người sống trong mơ, suốt ngày chỉ mong cho chóng tối để được móc tay vào chim. Nhưng mỗi lần mê mệt như vậy xong thì lại sợ vì có cảm tưởng như mình làm điều tội lỗi. Hôm có cha xứ về giải tội, nó đánh bạo xưng :

– Thưa cha con phạm tội dâm dục.

Cha hỏi:

– Con làm gì mà bảo là dâm dục?

Nó rụt rè kể :

– Tối tối con hay đút tay vào… con đút vào chim con.

Cha cười bảo,

– Con còn nhỏ, không có tội dâm dục đâu, nhưng mà đừng làm nhiều nó yếu người đi.

Nhỏ Hiền yên tâm vì không phạm tội dâm dục, nhưng lại lo lắng bị yếu đi như cha xứ nói. Nó muốn thôi, nhưng được một vài ngày lại nhớ, lại đưa tay xuống mà kẹp, đến khi rùng mình lên mới lại hối hận. Cứ thế tới một hai năm trôi qua.

Một tối, lúc kẹp tay đi ngủ, thấy ngón tay sền sệt ướt hơi khác mọi khi, nó nhìn kỹ thì hoảng hồn vì nhớp nhúa đầy máu. Nó sợ quá, tưởng rằng trong lúc hứng móc cả hai ngón tay vào mà cào mạnh làm chảy máu ra. Nó vội thôi ngay, nhưng hôm sau vẫn thấy có máu. Con nhỏ không dám đi học nằm bẹp ở nhà. Bố nó đi chạy xe về hỏi han, gặng mãi, nó mới nói là bị chảy máu chỗ đi tè. Bố nó trấn an, bảo:

– Mày có đường kinh rồi. Ai ngờ mày có đường kinh sớm vậy. Đi đến cô Thảo cô ấy chỉ cho.

Cô Thảo là dì út nó, do bà con mai mối lấy chú Thoại là cán bộ ở ngoài Bắc vào, cô đón mua hàng ở các bến xe và nhà ga xe lửa về bán cho mối từ ngày đổi mới cho phép buôn bán tự do. Từ hồi mẹ mất, cô thỉnh thoảng qua lại thăm hỏi nhưng lâu dần càng ngày càng thưa đi, nhất là từ khi cô biết bố nó tằng tịu với cô Huệ bán giải khát.

Gặp nó cô mừng lắm, khen :

– Cháu tôi chóng lớn quá trời! Eo con như con gái mười bảy!

Cô lăng xăng hỏi han, mãi nó mới nói được mục đích đến để làm gì. Cô âu yếm kéo nó ngồi bên, rồi giảng giải cho nó về đường kinh. Cô cho nó ít băng vệ sinh, chỉ dẫn cách dùng. Cô bảo nó xin phép bố ra ở với cô và trông nhà dùm, vì cô hồi này bận chạy hàng, mà chú dượng nó, chú Thoại lại mắc ở tòa báo Tuổi Trẻ Mới, chỉ ghé về nhà được một lúc buổi trưa. Trước khi về, cô chợt xoay người nó trước mặt cô mà ngắm, rồi cô cười bảo:

– Con này cần phải có xú chiêng rồi!

Cô đưa tay làm bộ nâng hai cái vú của nó lên làm nó thẹn nóng cả má. Sau đó cô đưa nó đi mua hai cái xú nịt vú.

Nhỏ Hiền bước vào tuổi dậy thì. Đòi hỏi xác thịt nóng bỏng hơn, nó không những thủ dâm bằng cách móc chim vào buổi tối, mà có khi đang giữa ban ngày nổi cơn nứng lên, cũng phải len lén kiếm chỗ vắng mà thọc ngón tay vào cho đỡ thèm.

Đến ở với dì dượng, nó được một phòng riêng dưới nhà, dì dượng nó ngủ trên lầu. Phòng của nó thực sự là một phần gian trong ngăn lại bằng tấm ván, phía ngoài là chỗ bọ bàn ăn cũng để tiếp khách, lui vào trong là cái đi văng,có cái võng ở góc nhà. Dì dượng hồi đó có hai con sanh đôi, nhưng rồi chú Thoại được kết nạp chi bộ đảng ở tòa báo, theo chính sách “ dù gái hay trai, chỉ hai là đủ”, chú đi cột ống dẫn tinh. Xui xẻo làm sao, cả hai con cùng bị chết vì sốt xuất huyết lúc mới được năm tuổi. Thành ra bây giờ trong nhà vắng vẻ, dì Thảo có con Hiền về ở cũng vui, nói sẽ coi nó như con vậy.

Buổi trưa dì Thảo thường ra nhà ga đón mua hàng, chỉ có chú Thoại về ăn trưa ngủ một lát rồi đi làm. Chú độ ngoài ba mươi,trẻ hơn dì mấy tuổi, rất vui tính, mà cưng nó lắm. Buổi trưa chú hay mua phở xào, mì xào về cho hai chú cháu, nhưng chú dặn nó dừng nói với dì, sợ dì tiếc tiền.. Sau khi ăn, có khi chú nhờ nó nhổ tóc sâu, vì chú có tóc bạc sớm. Trời nóng, chú ở trần mặc độc cái quần xà lỏng, nó ngồi nhổ tóc sâu mà chú lim dim ngủ, nhiều khi con cu của chú ngỏng đội đũng quần lên, làm nó lại nhớ đến thầy Bốn, rồi phải chạy vào trong phòng mà mò lồn. Có hôm ăn xong nó còn dang dọn dẹp, thì chú Thoại ra võng ngủ lấy cái quạt che mắt. Lúc nó quay lại, chú nằm một chân thõng bên võng, mà nó lại nhìn ngược chiều, cái đầu con cu đỏ lòm cứng ngắc thò lò lấp ló ngoài ống quần, làm nó nổi rợn da gà mà nước bọt thì ứa ra, bụng nó thấy quặn lên, nước lồn ra ri rỉ. Nó đứng ngay đơ như trời trồng đằng sau bàn ăn,mắt như dán vào cái đầu rùa ngúc ngoắc, nó kẹp tay giữa háng, rồi nó thấy cả người rung lên, mắt mờ đi giống như khi nó thủ dâm trên giường.

Thoại hé mắt nhìn dưới cái quạt, quan sát con Hiền bị chàng khiêu lên cơn nứng. Hồi này vợ chàng tất bật làm ăn, tối về mệt lăn ra ngủ, mỗi khi chồng thọc tay trong áo bóp vú thì cằn nhằn kêu nhột, làm chàng cụt hứng. Mà cái con cặc nó cứ cuồng lên, vì không được thỏa mãn. Từ ngày con cháu vợ về ở chung, dáng dấp nhanh nhẹn ngây thơ quyện lẫn nét gợi tình của tuổi dậy thì làm cho Thoại bứt rứt không yên. Đi ra đi vào, chàng làm như vô tình đụng chạm vào người nó, bàn tay mềm mại xinh xinh của nó mân mê trên đầu mỗi khi nhổ tóc sâu làm chàng nổi hứng. Lâu lâu Thoại đánh bạo giả bộ rát tự nhiên ôm lấy nó, một tay ôm ngay mông, một tay xoa lưng khen: