Đụ đồng nghiệp

Phần 1

Nàng tên là Nguyệt Ánh, có nghĩa là ánh trăng, cùng cơ quan với tôi. Nàng 25 tuổi, tốt nghiệp đại học tài chính, làm phòng kế toán, đã có chồng và một con gái tròn một tuổi. Nàng được mệnh danh là hoa khôi của cơ quan. Cũng đúng thôi, với khuôn mặt trái xoan trắng hồng, mắt bồ câu to, đen, mũi thẳng, miệng nhỏ, làn môi đỏ thắm luôn cười để lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp. Đặc biệt mái tóc dày, đen như gỗ mun, dài ngang lưng được chăm sóc kỹ lưỡng bằng dầu gội đầu đắt tiền luôn tỏa hương thơm vô cùng quyến rũ. Cổ nàng cao ba ngấn, trắng rất phù hợp với khuôn mặt. Vào mùa đông trời rét nhẹ nàng thường dùng chiếc khăn mỏng màu hồng quấn quanh cổ, càng tôn thêm nữ tính cho nàng. Chiều cao 1.63m, có lần nàng kể với tôi như vậy.

Bộ ngực khá to, căng phồng dưới chiếc áo cánh màu mỡ gà (Vào mùa hè nàng hay mặc áo màu mỡ gà và màu trắng) nói lên trong người nàng đang tràn trề nhựa sống. Nàng đã có con nhưng bụng vẫn thon, mông tròn vo, khá to, có lẽ rất rắn chắc. Tôi nói là có lẽ vì chỉ được chiêm ngưỡng thôi chứ chưa được kiểm tra bằng tay. Cặp trường túc dài, thẳng đẹp, càng tô thêm vẻ đẹp mỗi khi nàng mặc váy, mà chiếc váy nào nàng mặc cũng đẹp cả, thật kỳ lạ!

Nàng sở hữu đôi bàn tay với những ngón búp măng, thon, dài. Móng tay được tỉa tót cẩn thận. Nhiều lần nàng mặc áo ngắn tay, tôi để ý thấy cánh tay nàng trắng, không tỳ vết, rất gợi cảm. Tôi nghĩ nếu nàng đi thi hoa hậu ít nhất cũng đạt danh hiệu á hậu vì sắc đẹp và trí thông minh trời phú. Giọng nói của nàng thì không chê vào đâu được, nhẹ nhàng, truyền cảm, ấm áp và rất lễ phép.

Tôi hơn nàng 5 tuổi. Ban đầu gặp nàng, thú tính trong con người tôi luôn trỗi dậy, chỉ muốn ăn sống nuốt tươi nàng ngay tắp lự. Mỗi lần nghĩ tới nàng, khuôn mặt, đôi mắt, làn môi, bộ ngực tuyệt mỹ là trym tôi cứng đét như que thép nguội. Tôi phải dùng toàn tâm, toàn lực của mình để cố kìm lại dục vọng đó. Và phải mất hàng năm trời tôi mới dần dần làm chủ được cảm giác khốn nạn như vậy.

Bất kể thằng đàn ông nào nhìn thấy nàng mà không rung động thì hoặc là bị liệt dương hoặc là bị pê đê. Đàn bà trong cùng cơ quan thì ghen tị với sắc đẹp của nàng, hễ thấy nàng thay mốt là họ thay đổi theo y hệt một cách máy móc, siêu hình. Đó là bản chất người việt, không muốn ai bằng hoặc hơn mình. Có một đặc điểm ở nàng làm tôi rất ấn tượng đó là không ngồi lê đôi mách, nói tục, nói bậy và chưa thấy nàng cáu gắt với bất kỳ ai bao giờ, luôn quan tâm chăm sóc đến người khác một cách tế nhị.

Tôi chưa thấy nàng làm mất lòng ai trong cơ quan từ khi nàng tới nhận công tác tới nay. Thật là một phụ nữ, người vợ, người tình lý tưởng trong mộng, tôi nghĩ. Mặc dù sắc đẹp của nàng hấp dẫn một cách phũ phàng như vậy nhưng tôi chưa một lần có cử chỉ hoặc lời nói mang tính quấy rối tình dục đối với nàng. Tôi thực sự tôn trọng và ngưỡng mộ sắc đẹp của nàng. Trời ơi! Nàng có biết điều đó không??? Có biết tôi đang khổ tận cam lai không…

Mặc dù đã khống chế được con quỷ dâm dục trong tôi, nhưng không có nghĩa là tôi đã bỏ qua việc nghĩ đến một ngày nào đó được ôm tấm thân ngọc ngà, hôn lên làn môi xinh đẹp như đóa hồng chớm nở, được ấp đầu vào bộ ngực nở nang, được xoa mông tròn trịa của nàng và được… Lạy trời đến đây thì tôi không dám nghĩ nữa. Nàng thánh thiện quá!

Thật khốn nạn cho thằng đàn ông nào được sở hữu viên ngọc tuyệt mỹ như nàng, bởi viên ngọc này có quá nhiều kẻ tham lam thèm muốn, làm động lòng kẻ cướp hơn bất kỳ thứ quý giá nào trên cõi đời này. Viên ngọc có thể tuột khỏi tay người sở hữu nó lúc nào không biết. Dĩ nhiên thằng đàn ông khốn nạn, khốn khổ đó lại chính là chồng nàng, một kỹ sư xây dựng nay đây mai đó với các công trình, dự án lớn nhiều tiền lắm bạc và cũng rất nhiều gái đẹp, để vợ con ở nhà trong ngôi biệt thự sang trong trên bán đảo Linh Đàm thơ mộng.

Tôi là thằng đàn ông thực sự, một vợ, một con và cũng là kẻ tham lam không hơn, không kém, chỉ mong có một ngày nào đó được sở hữu viên ngọc vô giá là nàng.

Cách tròn một tuần kể từ 10/5/2009, khoảng 9. 00 sáng hôm đó, trời nắng nhẹ, hương hoa dâu gia xoan thơm ngào ngạt, ríu rít trên cây vài con chim sâu đi kiếm mồi, tôi đang nhâm nhi ly cà phê ở một quán trên phố gần nhà, bỗng nhiên có chuông điện thoại đổ. Là nàng, rất hiếm khi nàng gọi cho tôi vào những ngày nghỉ, sao hôm nay bỗng dưng lại bất thường thế nhỉ… tôi nghĩ.

– Alo! Nguyệt Ánh à.

– Vâng em đây. Anh có rỗi đến nhà em nhờ chút.

– Ừ, anh rồi, anh sẽ đến ngay.

Tôi trả tiền cà phê, lên xe phóng thẳng đến Linh Đàm, trong đầu suy nghĩ không biết có chuyện gì mà nàng call cho mình vào lúc này.

Khoảng mươi phút sau thì tới nhà nàng, ngôi biệt thự nằm ở nơi tĩnh lặng và thơ mộng biết bao, tôi nghĩ.

Vậy và bấm chuông. Nàng tươi cười ra mở khóa cổng, mời tôi vào nhà, lấy nước mời tôi uống. Ngồi trên bộ ghế đắt tiền, tôi đảo mắt một lượt xung quanh phòng khách, và buông ra câu hỏi bâng quơ. “Chồng và con em hôm nay đi đâu?”. Nàng lễ phép đáp “Chồng em có công trình trong SG, cuối tháng mới về, còn cháu sang chơi ông bà ngoại từ sáng rồi”. Tôi thở phào.

Chúng tôi ngồi nói chuyện xã giao được vài phút, tôi hỏi “Nguyệt Ánh có việc gì cần anh giúp à”. Nàng đáp một cách duyên dáng “Anh mời nước đi rồi xem hộ em đường điện trong công trình phụ và phòng ngủ, bị mất từ lúc 6h sáng nay, không có nước nóng cho cháu tắm”. Tôi vào kiểm tra thấy cầu chì bị cháy. Tôi bảo nàng lấy cho tôi cái tô vít và một đoạn dây điện.

Khoảng 5 phút sau, xong công việc, nàng tươi cười cảm ơn tôi, dục tôi vào rửa tay. Tôi vừa xối nước thì nàng cũng bước vào rửa chung. Tay nàng chạm tay tôi, tôi nhìn nàng và nàng cũng nhìn tôi cười bẽn lẽn. Bỗng dưng má nàng ửng hồng lên thẹn thùng làm tim tôi đập rộn như muốn chui ra khỏi lồng ngực. Tôi nghĩ cơ hội ngàn vàng đã đến rồi.

Tôi cầm lấy tay nàng, nàng ngượng nghịu, đầu cúi xuống. Đột nhiên tôi ôm chầm lấy nàng, hôn lên mái tóc có mùi thơm quyến rũ, rồi hôn lên trán, mắt, môi nàng. Tôi hôn như điên như dại một cách vô thức do dục vọng đam mê bao năm trời kìm nén bây giờ mới được giải thoát. Nàng kiễng chân lên ôm lấy cổ tôi đáp lại những nụ hôn cháy bỏng một cách thèm muốn, tha thiết, giải tỏa không khác gì tôi.

Trym tôi cứng đơ, chọc thẳng vào khu vực cấm của nàng.

– Anh yêu em nhiều lắm Nguyệt Ánh à, yêu em ăn không ngon, ngủ không yên! – Tôi thì thầm.

– Em cũng vậy, nhớ anh điên khùng, nàng thổn thức.

Oh, lý trí của hai người đã kìm hãm tình yêu, dục vọng đôi lứa, sau một năm trời đằng đẵng mới được bộc lộ. Những người trong cơ quan không ai hề biết chúng tôi thầm yêu nhau tha thiết đến như vậy.

Chúng tôi ôm nhau trong phòng tắm, tay phải tôi mở khuy áo ngực nàng rồi lồng vào trong khám phá kỳ quan, tay trái xoa mông nàng. Tôi thấy nàng trân mông lại có lẽ vì buồn. Em nóng quá, chúng ta tắm đi, nàng thì thầm vào tai tôi. Mặc dù muốn thịt ngay nàng bây giờ cho đã thèm, nhưng nghĩ lại lời nói của cổ nhân “Dục tốc bất đạt”, lại thôi, phải chiều nàng.

Tôi cởi bỏ áo, rồi đến váy cho nàng. Bây giờ, trên người nàng chỉ còn bộ đồ lót đắt tiền, màu hồng, mỏng tang mà chỉ nhìn thấy chúng trên dây phơi thôi là có cảm giác nhục dục rồi. Tôi không chịu được nữa, đưa tay vào bím nàng, thấy nhòe nhoẹt, ướt át. Thôi nào anh, để em tắm đã nào, sáng nay em chưa tắm, và anh cũng tắm đi, nàng ngọt ngào.

Tôi miễn cưỡng làm theo nàng mặc dù sáng nào tôi cũng tắm không kể mùa đông hay mùa hè. Lúc này chúng tôi đang khỏa thân trong phòng tắm, giờ tôi mới được ngắm thỏa thích một kỳ quan mà trước đây tôi mới chỉ dám tưởng tượng một cách thô thiển. Cặp nhũ hoa to, tròn xoe, ti vẫn hồng không khác gì bộ ngực của nữ hoàng tình dục Nhật Bản, Maria Ozawa, nhưng chắc hơn bởi mới có 3 người được phép chạm vào là chính nàng, chồng nàng, con nàng và có lẽ người thứ 4 là tôi.