Cuộc đời lớn

– Là Bảo Ngọc, Châu Bảo Ngọc đó anh Vũ – 1 đứa đàn em Dũng mập nhanh nhảu đáp lời.

– Đúng là cái tên cũng như người, thật quý giá, khặc khặc – Dũng mập cười dâm.

– Mà sao nhỏ lại chọn trường này? Còn khối trường điểm còn danh giá hơn mà? – Đại Vũ hỏi.

– Nghe đâu là ba nó mới được cử làm cấp gì đó cũng lớn lắm ở quận này, mà hồi xưa là bà nội của nó từng là giáo viên lâu năm ở đây, quyết định để học ở đây chắc cũng do ý bà nội nó.

– Đúng đó đại ca, chứ em nghỉ con nhỏ này mà muốn vô trường chuyên Lê Hồng Phong chắc cũng là chuyện nhỏ. – Tụi đàn em thêm thắt.

– Keke, thì cũng nhờ vậy mà tao mà tao lại sắp có được một báu vật quý giá, mà cũng công nhận nhỏ này láo thật, tao nhờ người gửi thư nó mấy lần mà chỉ nhận lại được sự im lặng, cứ chờ đi xem anh sẽ chinh phục cưng như thế nào!!! – Dũng mập vừa nói tay vừa bóp mạnh bờ mông con Yến khiến nhỏ giật mình.

Đại Vũ nhìn thằng Dũng mập mà than thầm: “Lạy bố, Bảo Ngọc mà vô tay mày chả khác nào bông hoa lài cắm bãi phân trâu.” Đẹp thì đẹp thiệt nhưng bây giờ không phải lúc để mơ tưởng, yêu đương cái méo gì tiền ăn còn chả có, nó là đang lo lát nữa phải giao hàng ở đâu đây. Đại Vũ chỉ bỏ lại lời chào xã giao rồi chạy nhanh đến trạm chờ xe buýt, Dũng mập muốn nói gì thêm nữa nhưng chỉ nhìn theo bóng lưng Đại Vũ trong đầu suy tính điều gì đó.

Phần 3

Ông bà ta có câu: “Đêm Tháng 5 Chưa Nằm Đã Sáng – Trời Tháng 10 Chưa Cười Đã Tối”. Chỉ mới 5 giờ rưỡi hơn mà bầu trời thành phố đã bị màn đêm nuốt lấy một cách nhanh chóng, từng ánh đèn đường đã được thắp sáng trải một màu cam chói loà khắp mọi con đường. Với một thành phố có mật độ dân số đông đúc như TpHCM thì vấn đề kẹt xe lúc giờ cao điểm đã quá quen thuộc với người dân nơi đây, tiếng còi xe inh ỏi, dòng người dòng xe tấp nập… Có người mưu cầu những cuộc ăn chơi xa hoa thì cũng có người mưu cầu miếng cơm manh áo qua ngày… có những thanh thiếu niên sành điệu cưỡi trên con xe đắt tiền mặt mày hớn hở… thì cũng có các cô các chú công nhân vệ sinh đang cúi đầu mà quét rác trên đường, trên gương mặt đen vì rám nắng không thể giấu đi những giọt mồ hôi đang tuôn ra thành dòng, trên vai họ là đang gánh cả một thế hệ gia đình… Các hình ảnh tương phản cứ thế chồng chất lên nhau tạo nên một bức tranh sinh động muôn màu muôn vẻ cho cái đất Sài Gòn khắc nghiệt này.

Ngồi trên xe buýt lúc này Đại Vũ không ngừng hồi tưởng lại vẻ đẹp của người con gái ban chiều. Mái tóc, gương mặt, thân hình đặc biệt là ánh mắt băng lãnh ấy. Ánh mắt ấy làm cho Đại Vũ phải rợn lên từng miếng da gà, nhưng Đại Vũ trong lòng mình tại sao lúc đó lại có một cảm giác rất khó diễn tả, chính bản thân nó cũng không hiểu nổi. Tuy là ánh mắt băng lãnh nhưng muốn nó chỉ nhìn một mình mình, bản thân dù bị thiệt vẫn muốn bảo vệ nó, muốn chinh phục nó, muốn nó phải cúi đầu quy phục mình. “Cái này gọi là Say Nắng trong truyền thuyết đó sao?” – Vũ mỉm cười thầm nói. Bỗng một thằng Đại Vũ bé tí có 2 cánh trắng thiên sứ, trên đầu có một vòng hào quang phát sáng ngồi bên vai phải Đại Vũ lên tiếng:

– Đừng mơ tưởng nữa Vũ con, nàng và con ở vị trí 2 cực cách nhau một vòng trái đất, làm sao có chuyện nàng sẽ “đổ” con được?

Rồi bên vai trái lại xuất hiện thêm một thằng Đại Vũ trên đầu có cặp sừng dê, miệng có răng nanh, mông thì có một cái đuôi hình tam giác ngoe nguẩy không ngừng, nó quát to:

– Thằng ngu này, đã là đàn ông thấy gái mà không nổi máu dê thì làm bê đê cho rồi, chưa ra trận mà đã tự nhận thua có đáng mặt nam nhi không?

– Thôi thôi “bạn” ơi, bạn không thấy sao? Người ta là tiểu thư nhà giàu đó, bố làm quan to, có vệ sĩ riêng, xe hơi đưa rước đi học thôi cũng đã hơn 2 tỷ, bạn nghĩ người ta có để bạn vào mắt không?

– Ô hay cái thằng này, bộ không để vào mắt là không thể làm gì à? Người ta không nhìn mình thì mình phải xuất hiện trước người ta nhiều lên là nó nhìn, trừ khi nó mù.

– Hồ ngôn loạn ngữ, như vậy mà cũng nói cho được, không có nữa điểm thực tế, ngu ngốc!

– Thằng tó này, mày nói ai ngu? Tao liều với mày… gruuu.

Thằng Đại Vũ Devil nhào vô thằng Đại Vũ Angle tung quyền tung cước tới tấp, thế là một trận ẩu đả “công nghệ thực tế ảo” diễn ra trước mắt Đại Vũ. Ban đầu nó im lặng để lắng nghe chứ để mà rước thêm nhức đầu như bây giờ thì nó đâu muốn, Vũ nó lấy tay vả vả vào khoảng không trước mặt nó miệng thì chửi: “Con mẹ nó! Biến cho lẹ à 2 thằng cô hồn, mother fucking shit bitch…”. Hành động này của Đại Vũ thật ra nó không muốn làm mà tự bản thân nó đang nhập tâm mà thôi, nhưng nó đâu biết rằng khi lọt vào mắt người xung quanh thì lại thành việc khác chứ. Có một cặp nam nữ ngồi ghế hàng ngang bên cạnh Đại Vũ cũng vừa thấy hành động khác thường đó, người nữ run rẩy nói:

– Ông xã, e sợ quá à, thằng nhóc kia bị ma nhập hả ôxa?

– A không biết nữa, thôi e đừng sợ nữa có anh đây mà, còn 2 – 3 trạm nữa mình xuống rồi. – Người thanh niên bình tĩnh trấn an bạn gái mình nhưng thật ra trong quần trứng cút cũng đánh loto được mấy vòng rồi.

Ở băng ghế phía sau có một ông cụ cũng thấy được cảnh vừa rồi, ổng chỉ than thầm: “Còn trẻ thế đã đua đòi cắn kẹo hít ke, bây giờ thì ngáo rồi, aizz thiệt là buồn cho một thế hệ mà!!!”.

Cuối cùng xe buýt cũng đến trạm gần nhà Đại Vũ, nó lủi thủi bước đi trên con đường nhỏ quen thuộc hướng về nhà mình. Cách nhà một đoạn vài trăm mét Đại Vũ thấy trước sân nhà mình dựng 2 chiếc xe máy lạ, nó thầm nghĩ nếu may mắn thì là khách còn nếu xui xẻo thì là… chủ nợ. Nhưng mà đời thì có mấy lúc được như mong muốn? Khi gần bước vào cửa nó đã nghe thấy một giọng phụ nữ khoảng trung niên có hơn mười phần chanh chua:

– Sao? Hôm nay lại khất á, đã 3 ngày rồi đó em, vay có 30 triệu mà mỗi ngày góp có 1 triệu là may lắm rồi đó, em thấy có ai cho vay mà tốt như chị không?

– Dạ, mấy bữa rày hàng bán hơi chậm, em cũng gắng lắm rồi chị Vân ơi, mong chị thông cảm cho e, chị gắng giúp e thêm hôm nữa, em sẽ gửi chị đủ tiền góp của 4 hôm có được không chị?

– Xía, tiền ba hôm còn chưa góp được mà đòi ngày mai góp tiền cho 4 hôm, nhưng cái này là em nói đó nhé, ngày mai mà không có thì đừng có trách bà chị này không biết tốt xấu đấy…

– Dạ, cảm ơn chị Vân, hôm nay ba thằng Vũ vừa giao xong đơn hàng, bây giờ ảnh đi bàn giao công việc với họ, chắc chắn ngày mai e sẽ gửi cho chị mà.

– Ừm dậy được, chị tin em, làm người thì phải có uy tín e biết không chứ cứ dài dòng như vậy thì chỗ chị e mình cũng khó giải quyết. Thằng Tí được rồi về nhà tao trước lát tao gửi tiền.

Người phụ nữ trung niên tên Vân sau khi ra lệnh cho thằng Tí thì mụ cũng nghênh ngang bỏ đi, vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Vũ đứng ngoài nãy giờ mụ nói:

– Vũ mới đi học về hả con, gắng học hành cho giỏi phụ giúp cha mẹ nha con, làm người thì phải biết giữ chữ tín chứ đừng như cha mẹ con nhé.

Nói xong mụ cùng thằng Tí mỗi người lên một xe bỏ đi, trong lòng Vũ trống rỗng một mảnh không biết là tâm trạng gì, mà có đi nữa thì phải nói gì đây chứ? Giận dữ sao? Nhục nhã sao? Người ta nói ra những lời như là dạy dỗ nó nhưng thật ra là chửi cha mắng mẹ nó, nó phải cảm ơn hay là chửi lại đây, Người ta nói đúng mà? Nó cảm thấy nhục nhã buồn tuổi là một nhưng cảm giác vô lực, đáng thương cho cha mẹ nó là mười…