Cuộc đời lớn

Phần 1

Bầu trời mùa thu trong veo mang theo những cơn gió nhẹ, làm cho tâm hồn con người ta cảm thấy thật thoải mái dễ chịu. Nhưng đâu đó có một người không hề cảm thấy như vậy.

Trong lớp 12a5. Cô Hằng, một giáo viên đã có gần 30 năm đứng trên bục giảng, đang giảng bài bỗng nhiên cô đột ngột dừng lại và nói:

– “Mời anh Đại Vũ đọc tiếp chỗ tôi vừa đọc!”

Cả lớp cũng im lặng chờ Vũ trong khi nhân vật chính của chúng ta mắt vẫn nhắm và đầu cứ gật như gà mổ thóc. Thấy vậy, cái Liên ngồi bên cạnh lấy tay lay Vũ dậy. Vũ mơ màng mở mắt chưa kịp suy nghĩ được gì thì thằng Phong ngồi bàn trên quay xuống nhanh nhảu “chỉ điểm”:

– “Trang 40, chỗ cái dòng Mị chuẩn bị ăn lá ngón đó mậy!”

Đại Vũ như với lấy được cái phao cứu sinh dùng ánh mắt cảm ơn thằng Phong, nó lấy lại tinh thần mà dõng dạc đọc:

– Dạ thưa cô, Mị đã chuẩn bị xong lá ngón, chỉ cần địch…

– Thôi thôi được rồi ngồi xuống đi, tên anh sẽ được vào sổ đầu bài – Cô Hằng gằn giọng nói.

– Ơ… Dạ thưa cô, vì sao lại như vậy ạ? – Vũ ngạc nhiên hỏi.

– Liên nói cho bạn Vũ hôm nay lớp học bài gì nào?

Liên đánh ánh mắt sang Vũ mà thở dài một hơi: “Hôm nay học bài thơ Việt Bắc đó!”. Lúc này cả lớp phá lên cười rầm rầm như chảy hội, có đứa còn vỗ tay bôm bốp hô to chúc mừng việc “vui”của bạn Vũ nhà ta. Đại Vũ bây giờ mới vỡ lẽ đã bị thằng Phong chơi một vố cay đắng, nó dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm thằng Phong. Còn thằng Phong đã sớm dọn đồ sang chỗ khác để mà “lánh nạn”, nét cười trên khoé miệng vẫn không thể dừng được.

Renggg rengggg!

Cuối cùng cũng đến giờ ra về, Đãi Vũ chán nản sắp xếp sách vở vào cặp. Thằng Phong như con lươn luồn lách qua đám bạn đi nhanh ra cửa lớp vẫn không quên quay lại nói to: “Xin lỗi nha đại ca, mọi việc ban nãy chỉ là đùa một chút thôi đó mà, keke!” – Nói xong ba chân bốn cẳng mà chạy mất.

Đại Vũ chỉ im lặng mà nhìn theo bóng lưng nó mà không nói gì, không phải Đại Vũ không tức giận thằng Phong mà bây giờ nó cũng chẳng có tâm trạng đó. Nó là đang nghĩ chút nữa lại phải trở về căn nhà đó ư? Phải đối mặt với những chủ nợ cứ ngồi chầu chực ngay ở tiệm nhà nó.

Phải, nhà Đại Vũ là căn nhà được ba mẹ nó thuê để ở cũng vừa mở tiệm bày bán các đồ phụ tùng đồ cơ khí. Vài năm trước ba nó làm ăn rất khá giả, có nhà có cửa, có cả một nhà xưởng nhỏ chế tác đồ nghề thợ bạc. Tuy nhiên không biết thời thế thay đổi hay dòng chảy vận mệnh của ba nó quá khắc nghiệt, việc làm ăn cứ thế mà lụi bại, cứ làm ra được một chút thì liền mất. Ba mẹ nó cũng cầu kiến nhiều thầy bà thì chỉ biết là ba nó bị hạn tam tai trong đời và trong cả tuổi, cứ như vậy thì là 6 năm trời. Đại Vũ là đứa con trong gia đình cũng không thoát khỏi cảnh sống chung với lũ.

Từ năm 12 tuổi nó đã bắt đầu phải sống tự lập, tự đi học bằng xe buýt vì ba mẹ quá bận, tự nấu cơm, tự nấu được 1 vài món ăn đơn giản nhưng theo thời gian tới bây giờ thì nó có thể nấu được khá nhiều món, giặt giũ lau nhà lau cửa, còn kèm đứa em gái thua nó 6 tuổi. Ngoài ra lúc ba nó mở tiệm thì nó cũng kiêm một chân phụ bán, đến lúc 16 tuổi thì bắt đầu biết chạy xe máy thì nó kiêm luôn việc vận chuyển hàng hoá cho gia đình.

Với con Dream cà tàn nó chạy khắp đường phố quận 5, quận 11… cho đến quận Bình Thạnh, đến nổi mấy ông xe ôm đậu gần chợ Kim Biên ai cũng biết mặt nó vì trưa nào cũng thấy một cậu thiếu niên đã chạy con xe cà tàn mà còn lạng lách đánh võng ngang tàn.

Nhiều lúc Đại Vũ thầm nghĩ vì sao ba mẹ nó lại phải cố gắng, nó cũng đánh đổi những thứ đáng lẽ ở độ tuổi như nó mà bao đứa trẻ bình thường khác được hưởng, để rồi đạt cái gì? Để nợ chồng thêm nợ, mệt mỏi, căng thẳng qua từng ngày, nó buồn lắm khi nhìn thấy mẹ nó ngày càng già thêm, còn đâu người mẹ xinh đẹp lúc trước vui đùa với nó lúc nhỏ.

Từng vết chân chim, từng nhánh tóc chuyển thành màu bạc nhanh hơn như là câu trả lời cho câu hỏi nó phải cố gắng vì cái gì… Phải, là bảo vệ cho người thân của nó, đùa chứ nó là con trai cả mà, ba nó cũng đâu chèo chống được bao lâu nữa, còn em gái của nó đang trưởng thành cần bao điều phải dạy dỗ, còn người mẹ yêu quý của nó, phải trưởng thành phải mạnh mẽ để bảo vệ họ…

Từng dòng cảm xúc cứ thế như cuộn phim tua lại trong đầu Đại Vũ, khoé mắt nó có chút cay cay, nghĩ đoạn nó lắc đầu xóa bỏ cảm xúc bây giờ trở lại với người thanh niên mạnh mẽ cứng rắn như mọi khi. Đương nhiên đây cũng là một vỏ bọc mà nó tạo ra để chống chọi mọi khó khăn ngoài xã hội, Nó vẫn chỉ là một người thiếu niên 18 tuổi thôi mà, vẫn ham chơi, vẫn con nít và vẫn muốn… yêu và cần được yêu…

Bước ra khỏi cổng trường, Đại Vũ được đám bạn ở quán nước đối diện cổng trường vẫy tay kêu lia lịa. Ngồi ở vị trí trung tâm không ai khác là thằng Quốc Dũng, được biết như là “trùm” của ngôi trường này. Tại sao gọi là “trùm”? Bởi vì thằng Dũng này không việc xấu gì là không làm trong trường này từ lớp 10 cho đến lớp 12 bây giờ. Gây sự đánh nhau là không thể thiếu, đi trễ là chuyện bao ngày bình thường, hút thuốc lá, đánh bài, ngoài ra còn đòi phí “bảo kê vì sự an toàn” cho mấy em lớp 10 – 11 mặc dù là người ta không cần.

Chỉ tội mấy đứa lớp 10 – 11, không may “thúi hẻo” bị nó chặn đường hỏi trúng nên yên phận chịu mất 50k hoặc no đòn. Thành tích học tập thì thôi khỏi phải nói, sổ đầu bài lúc nào cũng có mặt, các môn 2 – 3 điểm là nhận được là việc quá chi là bình thường như mỗi sáng dậy phải đánh răng là điều tất nhiên. Nó từ lớp 10 mà lê lết đến tận năm 12 cũng là do tiền ông bà già nó bơm cho trường cũng như là cho thầy hiệu trưởng. Thời buổi này có thể nói có tiền là có quyền, ở cái nơi trong sạch đạo đức lễ nghi như nhà trường này thì điều đó cũng không tránh khỏi.

Đó chưa phải là cái nổi bật nhất của thằng Quốc Dũng này, đừng tưởng nó to con thô kệch mà không có “ghệ” nhé. Không biết ở trường cấp 2 nó ra sao chứ ở cái trường này từ lớp 10 đến bây giờ chắc đã đủ hàng chục rồi. “Mặt hàng” thì đương nhiên khỏi phải nói, tuy không phải là hoa khôi gì nhưng cũng là những em cao ráo đẹp người, “điện nước” thì lúc nào cũng có thể xài phung phí… khối thằng cắt ké muốn quen mà không được, cứ thế mà bị thằng mập này “luộc” sạch.

Đứa lâu nhất quen được hơn 6 tháng, đứa nhanh nhất thì đúng 1 tuần, đúng là chỉ 7 ngày thôi đó, mà trong 7 ngày đó có “ăn” được không thì thằng nào mà không biết nữa chứ, tụi nó còn lạ gì thằng mập ngang ngược này. Duy hiện tại vẫn có một người mà nó vẫn chưa thể chạm vào: “CÔNG CHÚA MÙA ĐÔNG”.

Còn vì sao Đại Vũ lại có thể quen biết với thằng Quốc Dũng ư? Nhắc lại chuyện này Đại Vũ nhớ lại vào hồi học hè năm lớp 10 lên lớp 11, chả là đám thằng Dũng mập đang tụ tập ở căn – tin trường thì bắt gặp Vũ đi vào mua đồ ăn. Thế là Dũng mập lại giở thói côn đồ muốn xin tí tiền”bảo kê”, nó liền sai một đứa đàn em đi lại chỗ Vũ để mà xin đểu.

Lúc đầu thấy Vũ hoang mang ngờ nghệch trước lời xin đểu của đứa đàn em thì thằng Dũng mập đắc ý vô cùng nhưng sau một lúc thì vẫn chưa thấy Vũ xì tiền ra, ngược lại trong 2 thằng đang có vẻ tranh cãi lớn nhỏ gì đó. Sau một lúc nữa thì thằng đàn em nó không còn nhẫn nại mà chộp lấy cổ áo của Vũ mà nhấc lên, ngược lại với tưởng tượng của Dũng mập rằng thằng nhóc kia sẽ sợ hãi van xin mà lòi tiền ra thì bằng con mắt của Dũng mập chỉ thấy thằng đàn em nó ăn phải một đấm vào bụng mà không thể gượng dậy.