Công chúa Quỳnh Nga

“Ta… hận ngươi! A… a…” Công chúa hận thù trừng mắt trước đại bàng tinh, nhưng đôi chân nàng lại giơ lên hòa vào nhịp đẩy cặc của gã.

“Rồi nàng sẽ yêu ta ngay thôi!”

Đại bàng tinh đột ngột tăng tốc đẩy con cặc to đùng của gã chui vào rồi lại rút ra khỏi cửa mình Quỳnh Nga, khiến nàng quay cuồng giữa sung sướng và uất ức. Đại bàng tinh vừa ra sức đụ công chúa vừa áp môi gã hôn lấy môi nàng, cũng như lần trước, công chúa lại mím chặt môi ngăn không cho lưỡi gã chui vào.

Nhưng sức Quỳnh Nga làm sao ngăn nổi gã yêu quái, trong tiếng lạch bạch nhóp nhép nơi hai bộ phận sinh dục hòa vào nhau, cái lưỡi gian manh lách qua đôi môi đỏ mộng mị ngọt ngào của Quỳnh Nga để chui vào trong miệng nàng.

“ÚM! UHM! ƯM…” Quỳnh Nga cố ngậm miệng, bản thân nàng cũng không chắc những âm thanh phát ra từ cổ họng nàng là tiếng kêu phản đối hay tiếng rên sung sướng.

Cái lưỡi dài của đại bàng tinh chui sâu vào miệng Quỳnh Nga nhanh chóng chạm vào lưỡi nàng rồi lì lợm quậy phá, đồng thời tay gã chộp lấy ngực nàng véo nhẹ khiến Quỳnh Nga càng thêm kích thích. Quỳnh Nga chợt nhận ra nàng càng lúc càng cảm thấy thích sự phá phách của đại bàng tinh, thậm chí mùi mồ hôi hôi hám của gã cũng góp phần tạo ra cơn sướng trong nàng. Có lẽ, đây là sự hoang dại mà nàng hằng khao khát…

“Uhm… uhm… um…” Cuối cùng, Quỳnh Nga chịu thua, hai tay nàng giơ lên ôm lấy đầu đại bàng tinh, đôi môi nàng lần đầu tiên hé ra trao cho gã một nụ hôn ngọt ngào thực thụ, lưỡi nàng cuộn lấy lưỡi gã để trao đổi hương vị của nhau.

Đại bàng tinh cũng khá bất ngờ trước sự ngoan ngoãn của Quỳnh Nga, trong lòng gã cười lên đắc thắng, con cặc bá đạo tiếp tục tăng tốc giao hợp với âm đạo của nàng công chúa xinh đẹp.

Vì là lần đầu nên khoái cảm đến với Quỳnh Nga rất nhanh, nàng bấu chặt đầu đại bàng tinh, đôi chân thon dài của nàng quặp chặt lấy gã như không muốn rời ra, đôi môi ngọt ngào rời khỏi môi đại bàng tinh và rên rỉ: “A… A… A…”

Biết Quỳnh Nga sắp đạt cực khoái, đại bàng tinh chiều ý nàng, gã gia tốc để cố gắng cùng nàng lên đỉnh trong đêm động phòng đầu tiên của hai người, căn phòng đá vang vọng khiến tiếng da thịt va chạm càng thêm kích thích.

“Sướng… không nàng?”

“A! A! S… sướng! T… Thiếp… sướng! A! Á! A! Mạnh… lên chàng! Thiếp… sướng!”

Hai thân xác lõa lồ một đen đúa xấu xí, một trắng hồng xinh đẹp ôm chặt lấy nhau cùng co giật, con cặc của đại bàng tinh bắn mạnh những đợt tinh trắng đục vào tử cung nàng công chúa. Hai người trao nhau một nụ hôn dâm tà đầy thỏa mãn…

Sau khi thỏa cơn dục vọng, Quỳnh Nga mặc lại quần áo rồi ngủ thiếp đi, còn đại bàng tinh vốn tính cẩn thận nên không ngủ cùng nàng mà khóa cửa trở về phòng mình đánh một giấc.

Lúc này, Thạch Sanh cùng Lý Thông và vài chục tên lính đã tìm đến hang ổ đại bàng tinh. Thạch Sanh cột dây vào người mình cho lính của Lý Thông giữ lấy dây rồi trèo xuống hang.

Thạch Sanh xuống đến đáy hang, chàng tháo dây rồi cầm đuốc, cung tên và rìu tìm cứu công chúa. Chàng tìm thấy một cô gái xinh đẹp nằm ngủ trong một căn phòng thì đoán ngay là công chúa Quỳnh Nga, liền dùng rìu phá cửa vào gọi nàng dậy.

Quỳnh Nga vừa mệt mỏi sau màn xuân tình với đại bàng tinh nên nàng ngủ rất sâu, chỉ mơ màng hé hờ mắt nhìn thấy bóng người cao to lực lưỡng rồi ngủ tiếp. Thạch Sanh gọi mãi không dậy, đành bế nàng trốn ra ngoài.

Thạch Sanh buộc dây vào người công chúa cho Lý Thông kéo lên trước. Lý Thông sai người kéo dây lên, thấy đúng công chúa Quỳnh Nga thì mừng rỡ vô cùng, liền nảy ra ý định giết Thạch Sanh cướp công.

Lý Thông sai người kéo Thạch Sanh lên, đến khi gần lên đến mặt đất thì liền cắt dây khiến Thạch Sanh ngã xuống hang, sau đó lại sai người dùng đá lấp kín miệng hang rồi mang công chúa xinh đẹp về cung, lòng khoái trá chờ ngày được lên ngôi vua.

Thạch Sanh ngã từ trên cao xuống, tuy không chết nhưng cũng bị thương khá nặng. Cùng lúc này thì đại bàng tinh đã thức giấc, định bụng đến phòng Quỳnh Nga tiếp tục chinh phục nàng, nhưng công chúa đã mất, đại bàng tinh phẫn nộ gầm lên, vách đá ầm ầm rung chuyển.

Thạch Sanh đang bị thương, biết mình không đánh lại đại bàng tinh nên liền đi sâu vào hang tìm lối ra. Đến một nơi, chàng tìm thấy một căn phòng tương tự như phòng giam công chúa Quỳnh Nga, chàng đứng ngoài cửa nhìn vào xem trong phòng có ai, nhưng chỉ thấy trong hồ nước ngầm có một con cá nhỏ rất đẹp tỏa ra ánh sáng màu thiên thanh.

Thấy có người lạ, con cá đột nhiên phát sáng hóa thành một cô gái vô cùng diễm lệ, nàng khoác trên mình một bộ áo mềm mại màu thiên thanh, làn da trắng nõn nà thuần khiết với đôi mắt màu xanh thẳm như nước biển và mái tóc dài óng ánh cùng màu.

Nàng tiến lại gần cửa, nhìn vào người thanh niên tuấn tú phía ngoài song sắt và hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại đến đây?”

Thạch Sanh ngây người trước vẻ đẹp huyền diệu của người thiếu nữ, sắc đẹp của nàng so ra không hề thua kém công chúa Quỳnh Nga, chàng đáp: “Ta tên Thạch Sanh, ta vào đây để cứu một người, nhưng đang thoát ra thì bị đứt dây rơi xuống.”

Nghe thế, cô gái mừng rỡ nói: “Vậy chàng có thể cứu ta ra khỏi căn phòng này không? Ta tên là Thiên Thanh, con gái vua Thủy Tề, bị đại bàng tinh bắt đến đây từ tháng trước, chỉ cần thoát khỏi căn phòng này là ta có cách giúp chàng rời khỏi!”

Thạch Sanh vừa mừng vừa lo nói: “Nhưng đại bàng tinh dường như đã biết chuyện ta cứu được người, đang phẫn nộ săn lùng, còn ta lại bị thương, sợ gặp phải nó thì đánh không lại!”

Công chúa Thiên Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Con đại bàng tinh này có một điểm yếu, đó là mỗi khi… l… làm tình xong thì sẽ ngủ một giấc… Ta… ta sẽ dụ gã làm tình, chàng núp một bên lợi dụng lúc gã ngủ rồi giết gã!”

“Làm tình là gì?” Thạch Sanh ngây thơ hỏi, từ nhỏ hắn đã mồ côi sống một mình dưới gốc đa, sau đó cũng chỉ tiếp xúc với mẹ con Lý Thông, chưa từng biết về quan hệ nam nữ.

Công chúa Thiên Thanh khẽ cười, nhìn gương mặt ngây thơ thật thà của Thạch Sanh, nàng tin là gã không hề có ý trêu chọc nàng. Nàng cười ngọt ngào đáp: “Bên kia có một cái hốc, chàng nấp vào đó, chờ đại bàng tinh vào phòng ta thì sẽ biết làm tình là gì!”

Thạch Sanh gật đầu rồi nấp vào hốc đá gần đó, lát sau, đại bàng tinh hầm hầm tiến đến kiểm tra phòng Thiên Thanh, thấy nàng ngồi trên giường, gã thở phào mở cửa bước vào hỏi: “Nãy giờ nàng có thấy người nào đi ngang đây không?”

Đôi mắt sắc sảo của Thiên Thanh mở to hỏi: “Trong này ngoài chàng còn có ai khác sao?” Nói xong, nàng ra vẻ õng ẹo hờn dỗi: “Suốt mười ngày nay chàng không thèm đến với thiếp, hay là tìm được nàng nào khác rồi…”

Đại bàng tinh cười dối trá đáp: “Ta nào có… có nàng đẹp thế này thì ta đâu cần ai khác nữa. Chỉ là mười ngày trước ta bị thương nên phải chữa thương không tiện đến chăm sóc nàng…”

“Vậy sao? Thế chàng bị thương ở đâu, để thiếp xem?” Thiên Thanh vờ lo lắng nghiêng người về phía đại bàng tinh, đôi bàn tay thon dài mềm mại của nàng vịn vào ngực gã.

Đại bàng tinh có hơi bất ngờ trước sự dịu dàng khác thường của Thiên Thanh, nhưng gã chỉ nghĩ là do bản thân đã chinh phục được nàng nên lòng thấy khoái trá, quên cả cơn tức vì Quỳnh Nga trốn mất. Đại bàng tinh nhìn xuống gương mặt đẹp rạng ngời của Thiên Thanh rồi nhìn xuống khe ngực hấp dẫn lộ ra dưới cổ áo nàng, máu dâm tà của gã lại trỗi dậy.

Đại bàng tinh chỉ xuống giữa hai chân, nơi con cặc đang độn quần chui lên bảo: “Ta bị thương chỗ này đây! Nàng chữa giúp ta nhé?”