Con nhà nghèo - Phần 8

Tôi cũng chỉ cười mà không nói gì với anh Quân nữa, chuẩn bị tiền và thư ra bưu điện gửi về cho Liên. Gửi thư và tiền xong thì tôi đi lang thang trong công viên mà suy nghĩ xem mình làm như vậy là có đúng không, có lỗi với Liên hay không.

Đang đi chơi như vậy thì tôi nghe thấy tiếng gọi to. Ngẩng lên thì là Quỳnh, một cô gái trong nhóm người mẫu với tôi. Tôi thấy gọi như vậy thì cũng mỉm cười mà nói:

– Sao em cũng đi dạo vườn hoa cơ à. Không đi làm ở đâu hay sao hả em?

– À em vừa đi chụp ảnh mẫu áo cưới về thôi mà. Thế anh làm gì mà lang thang trong công viên một mình thế nào. Anh không đi cùng với anh Quân à ?

– Anh không, anh mới đi ra bưu điện gửi tiền về cho vợ và cho mẹ cùng các em ở nhà thôi.

Thấy tôi nói như vậy thì Quỳnh cũng cười mà nói:

– Anh trẻ như thế này mà đã có vợ rồi cơ à. Chắc là vợ anh cũng phải xinh gái lắm đấy nhỉ ?

– Xinh sao bằng em được cơ chứ. Nói chung là cũng bình thường thôi. Không có gì đặc sắc đâu. Mà em chụp ảnh áo cưới ở đâu thế.

– À ở hiệu áo cưới Phương Thoa đó mà, chị cho thuê áo cưới ở đấy cũng là bạn của chị Lan Phương đấy.

Tôi khẽ cười mà không nói gì cả, trong đầu chỉ nghĩ thầm. Chắc là bà này thì ông Quân nhà mình cũng biết đây, chắc là hàng họ cũng ê ẩm hết với ông ấy còn gì nữa.

Nói chuyện một lúc thì tôi khẽ chia tay Quỳnh mà về nhà của mình. Về đến đây thì anh Quân cũng dắt một em xinh gái về giới thiệu là người yêu rồi lại dẫn đi đâu đó. Tôi đoán chắc là lại vào một nhà nghỉ nào đó cho an toàn mà thôi.

Tôi nằm trong nhà cũng buồn rút cái điện thoại ra tập tành sử dụng thì bỗng nhiên chị Lan Phương gọi điện đến cho tôi. Tôi nhấc máy lên mà nghe:

– Chị à. Chị gọi em có chuyện gì vậy chị. Tối nay lại đi diễn nữa à ?

Tôi hỏi như vậy thì chị khẽ mỉm cười mà nói

– Diễn gì mà nhiều thế em. Em có rảnh không, đi uống rượu mới chị một chút chị buồn quá.

Tôi biết là đi uống rượu với chị có khi làm chuyện đấy nữa, mà tôi thì cũng không muốn làm bây giờ vì hôm qua làm cũng mệt đứt cả hơi rồi lên tôi nói:

– Em không dỗi chị ạ. Hôm nay em cần phải đến trường học thêm nữa. Dạo này cũng nghỉ nhiều ở trường lên không có được, có gì thì em sẽ đi với chị sau được không, mới có hôm qua đi uống rượu với chị còn gì nữa.

Tôi nghe thấy tiếng cười gượng gạo của chị rồi chị nói thôi thế chị ở nhà một mình vậy. Tôi ở trong phòng trọ mà buồn hết cả người, nhớ vợ đến nao lòng lên tôi nghĩ sáng mai sẽ về sớm hơn xem như thế nào.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm ra bến xe rồi mua vé xe về nhà. Tôi không ngờ mới đi có hai tháng thôi mà nhà cửa đã khác quá rồi, cái nhà cũng đã được sửa lại, sân bể và nhiều thứ khác cũng đã được xây sửa khang trang.

Vừa về đến nhà thì thấy Liên, mặc dù có chửa, nhưng do làm lụng nhiều lên không còn dữ được cái xinh gái như thủa nào nữa. Mẹ tôi thấy tôi về thì mừng rỡ, mà cũng không ngờ tôi như vậy lên càng ôm lấy tôi mà nói:

– Sao người ta đi học thì gầy đi, mày đi học lại béo, mà gửi tiền nhiều thế con, đang làm cái gì trên đấy à.

– À con đi làm người mẫu cho mấy nhà thiết kế thời trang, công việc cũng nhẹ nhàng, nói chung là chẳng ảnh hưởng gì đến việc học mẹ ạ, thế vợ con đâu mẹ ?

– À nó đi chợ sắp về rồi đấy, nó mong mày lắm đấy.

Tôi đang nói chuyện như vậy thì vợ tôi đi chợ về, khác hẳn khi tôi đi, vợ tôi trông gầy hơn một chút mà cũng xanh hơn một chút. Tôi thấy vợ tôi khóc thì cũng chạy lại mà ôm chặt vợ vào trong lòng của mình. Vợ tôi cấu nhẹ tôi một cái rồi nói:

– Sao giờ này mới về hả, mà anh cũng kì lạ thật, mới gửi thư và gửi tiền chiều hôm qua, trưa nay nhận được mà chiều đã về rồi là thế nào.

– Nhớ em quá không chịu được chứ còn thế nào nữa. Con được mấy tháng rồi hả em

– Được 4 tháng rồi anh ạ, em nghĩ nó là con trai đấy!

– Em làm gì mà người xanh xao thế, thôi đừng làm nữa, có mẹ phụ rồi, em mang thai thì ở nhà thôi, anh ở trên đó sẽ cố làm lụng em không phải gửi lên cho anh đâu, anh làm thừa tiêu rồi, gửi về cho em đây này.

– Anh làm gì mà gửi về cho em nhiều thế. Đừng có mà làm cái điều gì phạm pháp đấy nhé

– Rồi anh hứa mà, anh đi làm người mẫu cho mấy nhà thiết kế thôi mà, có làm cái gì phạm pháp đâu em.

– Làm người mẫu hả, hèn gì trông xinh trai hơn lúc ở nhà, mà ở đấy có nhiều cô xinh lắm hả, đi với cô nào mà quên em thì đừng có trách, đi cũng được nhưng mà đừng có quên em và con là được rồi.

– Anh làm sao mà dám đi với cô khác cơ chứ. Đừng có nghi oan cho anh mà.

Tôi đỡ vợ vào trong nhà rồi đưa cho vợ mấy thứ mà tôi mua trên thành phố, mấy cái áo bà bầu rồi mỉm cười mà nói:

– Em mặc cái áo này cho nó thoải mái, chứ mặc quần áo như thế này chật chội quá còn gì nữa. Khi nào ở trên đó anh sắm hết tất cả các thứ rồi mang về cho em nhé.

Liên không nói gì mà chỉ mỉm cười mà thôi.

Chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc rồi tôi đi làm cơm cùng với mẹ cho Liên nghỉ ngơi. Cơm cháo xong thì tôi cùng Liên sang nhà bố mẹ Liên, tôi biếu ông một bức tượng mà tôi mua được, trên đường về. Bố tôi thích ngắm những bức tượng tướng ngày xưa như Quan công hay Triệu tử long nên tôi biếu ông một bức tượng bằng đá.

Bố tôi cười khà khà mà nói

– Thế này mới đúng là con rể chứ. Con cũng biết nhìn dáng đấy nhỉ, lại còn bằng đá nữa cơ à, được đấy.

Tôi khẽ cười mà nói:

– Khi nào con thấy bức tượng nào đẹp nữa con mua về biếu bố bố ngắm, tôi nói xong thì cũng sang biếu mẹ vợ một tấm vải tôi mới mua để mẹ may quần. Thấy tôi biếu như vậy thì mẹ bảo tôi chu đáo quá.

Chúng tôi nói chuyện một lúc thì xin phép bố mẹ ra về. Trên đường về thì Liên khẽ bảo tôi

– Ai cũng có quà thế em không có à?

– Em thì cần gì có. Có cái trong bụng em làm quà cho em rồi còn gì nữa.

Tôi nói như vậy thì Liên cũng cấu tôi, làm tôi đau điếng hết cả người. Về đến nhà thì tôi cũng biếu mẹ một tấm vải như vậy, thêm cho mẹ một chút tiền, cho mấy đứa em một chút tiền nữa. Mấy đứa em mừng ra mặt, còn vợ tôi thì xị ra vì chưa được cái gì.

Tôi khẽ cười mà không nói gì. Buổi tối tôi nằm bên cạnh Liên xoa chầm chậm cái bụng to dần lên, Liên hất tay ra mà nói:

– Bao nhiêu người có quà rồi, mà em chẳng có gì cả, nhớ mặt anh đấy, mang con cho anh mà anh không nhớ gì đến em cả.

– Bình tĩnh đã nào vợ yêu quý quà của anh đây. Anh đợi mãi đây mới là dịp đưa cho em đây này.

Nói xong tôi cầm lấy tay của Liên mà đeo nhẹ cho Liên cái nhẫn hai chỉ mà tôi dành dụm tất cả các thứ mà mua được. Liên thấy tôi đeo vào thì quay lại mà nói:

– Ở đâu mà cho em thế anh. Em tưởng anh không có quà cơ chứ !

– Cái này thì bây giờ tặng nó mới quý chứ em. Như thế kia thì còn quý cái gì nữa cơ chứ. Con có đạp mạnh không em ?

– Sao không mạnh, nhiều lúc muốn tức lên được. Lớn lên chắc nó nghịch lắm đây.

– Cho anh sờ con một chút nào

Nói xong thì tôi xoa chầm chậm cái bung căng tròn nhưng ấm áp của Liên đồng thời cũng vuốt chầm chậm lên hai bầu vú mà mân mê nhe nhè nhẹ. Liên thấy tôi nói như vậy thì cũng khẽ quay ra mà mút chầm chậm lấy đôi môi của tôi mà nói:

– Đấy chỉ được cái như thế là không ai bằng thôi. Mai kia có con thì đừng có mà mơ đấy nhé.

– Ừh đúng rồi, có con thì làm sao mà có thể mơ được nữa cơ chứ, chịu thôi, lúc đấy thì dành cho con rồi còn gì nữa.

Tôi cứ vê vê cái đầu ví rồi bóp chầm chậm, những cú xoa như vậy cũng làm cho Liên sướng vô cùng. Xoa chán hai cái bầu vú thì tôi cũng chầm chậm mà xoa xuống bên dưới. Cái mu lồn của Liên thì vẫn còn nhiều lông như ngày nào nhưng đã hướng lên phía trên một chút.