Cơn mưa Sài Gòn

– Uầy, thôi không sao. Bữa sau nó mở cửa tui lên mua dùm cho. – Tôi an ủi em.

– Thôi, xui thì chịu. Không cần mua đâu, để tui tự kiếm chỗ mua là được. – Linh nói với giọng điệu trầm ngâm, liếc sang gương phải nhìn em cũng thấy sự âu sầu phần nào qua đôi mắt ấy.

Đoạn đường về sao tôi thấy ngắn quá, Sài Gòn vẫn chưa lên đèn hẳn, chỉ lác đác vài quán nhỏ, đèn đường loe ảm đạm. Tôi muốn được lâu hơn nữa, để em thấy những ánh sáng đan xen vào nhau trên mỗi con đường tôi đi qua.

– “Bụp”. – Tiếng bánh xe ai nổ vang lên. Nhìn xuống mới biết rằng chiếc xe của tôi.

– Uầy, xui thế không biết? – Tôi ngán ngẩm khi phải dắt bộ bên vệ đường, còn Linh đang đẩy xe cùng tôi. Khoảnh khắc này mới thấy đáng trân trọng, bạn hiểu chứ!

Trong cái rủi có cái may, tôi dắt được một đoạn tới đầu cầu Bình Lợi đã tìm thấy một chú sửa xe bên lề đường. Bây giờ trời cũng đã sập tối, nhìn Linh có vẻ đã thấm mệt, đã không mua được ba lô còn phải dắt bộ cùng với tôi, thật thương em. Ở đây gần sông nên gió thổi mát rượi, thổi bay luôn cơn mệt nhọc của tôi. Bởi vì khi sửa xe xong, là khi em hồ hởi hơn bao giờ hết, Sài Gòn lên đèn.

Đầu cầu Bình Lợi, nhìn ngược lên hướng Gò Vấp là đại lộ Phạm Văn Đồng có những ánh đèn đường cao nối đuôi nhau chạy dài. Hai bên ven đường cũng sáng rực các hàng quán, dòng xe tấp nập vẫn chen nhau từng ánh sáng vàng một. Lên được giữa cầu, tôi dừng xe và bảo em xuống. Ý định của tôi là đứng trên ven thành cầu hóng mát cùng em. Cũng là để em thấy ánh sáng từ cầu Bình Triệu, một cây cầu hình vòm sáng rực, xa tít ngoài kia là tòa nhà Bitexco mờ ảo. Thế này em đã thỏa mãn rồi chứ Linh!

Hai đứa đứng một lúc thì bỗng hóa ngượng ngạo, bởi xung quanh những cặp đôi đang ôm có, đang hôn có cứ tưởng lạc vào cây cầu tình yêu không bằng.

– Thôi về Lít. – Em lay lay tay tôi bất chợt thoát khỏi chốn mê ly tưởng tượng rằng em với tôi cũng ôm nhau như thế.

– À ừ. Ủa về luôn hả! – Tôi ngẩn ngơ hỏi.

– Ừm, chứ sao nữa?

– À thì đi ăn cơm tí rồi về, Linh không đói à! – Tôi đã thấy đói nên tiện thể rủ em.

– Hi, quên mất. Vậy đi ăn đi. – Em lại cười.

Qua cầu Bình Lợi là sắp tới xóm trọ của tôi rồi, khu nhà tôi thì tôi hiểu rõ nên dẫn Linh vào quán cơm gần nhà ăn. Em ăn cũng mạnh thật, cơm thêm ngon lành chứ không như thân hình mỏng manh như bây giờ. Nhìn Linh ăn mà nhớ tới thời học quân sự quá, học cả buổi sáng đến 12 giờ trưa mới được ăn cơm. Tôi đói rã ruột nên bữa nào cũng lấy dùm cơm thêm của mấy đứa bạn, để mấy đứa hoảng hốt sao tôi gầy mà ăn nhiều vậy. Chắc em bây giờ đói lắm!

Ăn xong tôi định chở Linh về kí túc xá, cũng đã 7 giờ. Nhưng Linh không chịu, nói đi xe buýt về được rồi, sợ tôi mắc công tốn thời gian chở đi chở về. Có nói gì đi chăng nữa em cũng nhất quyết đòi về bằng xe buýt. Thế nên tôi nào từ chối được. Chở Linh ra trạm xe buýt mà tôi chạnh lòng quá, cứ ngỡ là sắp phải xa nhau một thời gian dài. Dừng tại trạm, em trả mũ bảo hiểm lại cho tôi. Nhưng sao tôi chưa chịu về?

– Linh. – Tôi kêu Linh khi em chuẩn bị sang bên đường tới trạm xe buýt.

– Hả? – Linh ngơ mặt. Không biết động lực nào trong tôi khiến tay tôi đưa lên gò má của em và véo một cái rồi cười. Linh vẫn ngơ mặt rồi bỏ đi luôn. Chờ em bắt được xe buýt tôi mới chạy về, tôi cười suốt buổi tối. Không biết em hiểu được lòng tôi không?

Phần 3

Sáng thức giấc, hôm nay tôi tỉnh giấc sớm hơn ngày thường. Cảm giác tận hưởng chút sương mơ trong khi mọi người còn đang ngủ thật thích thú, y như mình là người đầu tiên bước vào cõi mới vậy. Thế nhưng hôm nay lại là tiết học trễ, dậy sớm với tôi chỉ để tận hưởng khí trời thôi. Tầm 8 giờ, tôi tới trường bằng xe buýt. Đang gục đầu vì sáng nay tôi thức sớm bỗng có một cái gì đó đè nặng lên vai, hóa ra là một bạn nữ tựa vai mình ngủ. Cũng lạ thật, đây là lần thứ 3 rồi đó. Lần này đến trạm kí túc xá khu A thì nhỏ này rời xe buýt. Tôi cũng lật đật chuẩn bị đi xuống trạm trường mình thì nhận ra có gì rơi trên ghế bên cạnh, chỗ nhỏ kia vừa ngồi.

Là một thẻ sinh viên, đặc biệt đập vào mắt tôi là thẻ sinh viên trường Khoa học tự nhiên, chính là trường tôi. Một hình của nữ sinh, ở đây xin không bàn về nhan sắc trong hình. Vì tôi đồ rằng thẻ sinh viên là tấm thẻ có hình xấu thứ 2 sau thẻ chứng minh nhân dân. Có lẽ đây là tấm thẻ của nhỏ hồi nãy ngồi rồi, mà tại sao nhỏ đó lại xuống tại trạm kí túc xá chứ không phải là trường tôi nhỉ!

Thôi bỏ đi, cơ duyên xảo hợp. Biết đâu nhỏ ở kí túc xá, mới từ quê lên cũng nên. Tôi phải đăng lên trang trường để trả đồ về khổ chủ.

Chuyện trước mắt quan trọng hơn, hôm nay tôi hẹn Linh đi ăn cơm trưa, có cả nhỏ Ánh nữa. Chờ từ tối giờ chỉ mong nhìn thấy gương mặt của em thôi. Tôi đã nghiên cứu về việc mua ba lô hộ em rồi.

– À Linh, bạn chị tui có bán ba lô, có cái hình như giống Linh thích đó. – Vào quán ăn tôi gợi chuyện.

– Hở! Ờ. Có gì mua dùm tui nhen! – Em vẫn bình thường như bao ngày.

– Ánh có mua ba lô không? – Tui hỏi nhỏ Ánh cho tiện bề kẻo bị kêu thiên vị.

– À không đâu, balo tui còn ngon mà. Hi. – Nhỏ Ánh cười rồi quay sang Linh. – Tối nay đi dạo coi mấy bạn đánh đàn hát không Linh?

– Hở? Tối nay có nữa hả? Đi thì đi, hi hi. – Linh cười khoái chí, có vẻ như thích đàn lắm.

Chiều nay thứ 6, tôi phải lặn lội lên quận Tân Bình để tìm ra cái shop có bán ba lô mà Linh thích. Rõ ràng vẫn địa chỉ này, chỗ này vậy mà vẫn không thấy mở cửa. Tôi loay hoay một hồi thì thấy dòng chữ bên góc trái cánh cửa: “Đi ra cửa sau”. Chẳng hiểu việc gì mà ở trước không mở mà phải mở cửa sau, cái cửa hàng quái lạ.

Vòng ra cửa sau rồi bước vào cửa, đây là một cửa hàng bán đủ thứ loại đồ. Từ giày, dép, quần, áo tới túi xách, vòng cổ, ba lô…

– Ủa chị, sao không mở cửa trước mà phải ra cửa sau vậy chị? – Tôi thắc mắc hỏi chị chủ tiệm.

– À, sáng chị mới mở cửa trước. Chiều nắng rọi vào đây chịu không nổi, tại cửa kính trong suốt em ơi. Hi. – Chị vừa nói vừa cười làm tôi ngộ ra, hôm bữa chắc tại tôi và Linh tới đây mà không dòm kỹ càng nên đâm ra bị hố. Chắc Linh biết về vụ này sẽ uất ức lắm, à mà làm sao em biết được, mình không thể nói ra.

Chọn một hồi mới thấy ba lô mà Linh thích, nó y như trong hình không khác tí nào. Thế nhưng có khác biệt lớn, đó là hết thời hạn giảm giá 50 phần trăm được 2 ngày rồi. Thật là éo le, nếu hai hôm trước tìm ra thì vẫn còn giảm giá rồi. Đành vậy, tôi chịu 50 phần trăm, còn Linh chỉ biết với giá như em đã từng biết thôi.

Sáng thứ 7 là ngày có hai công việc, đầu tiên là giao ba lô cho Linh, tiếp theo là trả đồ thất lạc. Đương nhiên với Linh thì chiếc ba lô đó tuyệt vời rồi, em cứ cười suốt và cảm ơn tôi hoài luôn.

– Ô Lít, cảm ơn nhen! Kiếm ra hay vậy? Bao nhiêu tiền vậy?

– À, như giá cũ hôm bữa đó. – Tui gãi đầu vờ ngượng.

– Hi, cảm ơn nhen! Đúng là bạn tốt! – Em chốt câu nghe mà tôi ngẩn ngơ, bạn tốt hả, biết bao giờ tôi mới hết tốt với Linh đây. Hay em nói vậy trước nhỏ Ánh thôi!

Việc thứ hai, trao trả thẻ sinh viên cho khổ chủ. Sau khi tìm được chủ thẻ thông qua trang trường mình, nhỏ ấy hẹn tôi trưa nay gặp tại quán trà sữa Bobapop gần trường. Khi tôi bước vào quán, gọi ly trà sữa để ngồi đợi. Đợi cả 15 phút dài không thấy nhỏ nào tới nhận hay một cuộc gọi vào máy. Tôi tính lên facebook xem nhỏ có online không để hỏi chuyện có khi nhỏ quên cuộc hẹn. Chỉ mới nghĩ thôi là có ai đó từ trong quán đi tới chỗ tôi.