CON DỐC

Lên cấp 3 ông già quyết định nhét nó vào một ngôi trường vô danh ở tận háng Thủ đô và bắt tạm trú dài hạn ở nhà ông bác nhằm tách nó ra khỏi đám bạn trí cốt lắm phốt. Ngày nhận được hung tin Tuấn như sét đánh bên tai ngày đêm trăn trở bày mưu tính kế để thoát kiếp nạn, không phải nó sợ ông già mà lo nếu làm trái ý thì suối nguồn kinh tế của nó sẽ không bao giờ chảy về đến bản nữa. Tuấn muốn lợi dụng tình thương có phần mù quáng của bà già để tìm cách thoát hiểm, giả vờ cắt tay tự tự???đm. Nó đéo dám, bị ngược đãi hành hạ là một chuyện, tự làm mình bị thương là chuyện khác nó không có cái bản lĩnh cầm dao lam rạch tay mình. Tuyệt thực? Mẹ, giống kiểu thiếu nữ đáng thương bị gia đình ép gả quá. Nhưng thôi, chả còn cách nào khác cái nó cần là kết quả chứ không phải phương pháp thực hiện. Kế hoạch của nó dự tính triển khai trong 3 ngày, cả ngày thứ nhất sẽ nằm tự kỷ ở trên phòng ăn đồ ăn khô uống nước lọc. Sang đên ngày thứ hai chắc mấy thằng mặt loz kia ko thấy bóng dáng của mình sẽ mò mẫm đến nhà đến lúc đấy giả vờ đau thương vật vã, tuyệt vọng một tí là sẽ đến tai bà già ngay. Hehe, kế hoạch quá hoàn hảo.
Đêm trước hôm triển khai, nó về lúc 2h sáng trong tình trạng say xỉn đá thúng đụng nia loảng xoảng dưới nhà để “đánh động”. Không có tín hiệu phản hồi. Nó rót cốc nước lạnh rồi lững thững đi lên phòng, qua tầng 2 áp tai vào cửa phòng ông bà già. Im phăng phắc, mẹ kiếp khởi đầu có vẻ không ổn. Lên đến cửa phòng, nó quyết định làm lớn quẳng mẹ cái cốc thuỷ tinh xuống sàn vỡ choang rồi vào phòng trùn chăn chờ độc lập. 1…2…3…5…10 phút….ơ đệt, bà già hôm nay nổi hứng ra đề cho ông già làm bài kiểm tra hay sao mà ngủ như chết thế chứ lỵ. Thắng không kiêu bại không nản, trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi …nhưng phải dậy quyét dọn cái đã không nữa đêm dậy vào phòng vệ sinh sóc lọ lại dẫm mẹ nó vào thuỷ tinh thì nhục.
Ngày 1: bình minh lúc 13h sáng, đói thối mồm ngồi nhai cái ” sờ cút ti” mà não hết cả lòng, nó tự động viên “chặng đường nào trải bước trên hoa hồng, bàn chân cũng vãi đau vì những mũi gai…” Không hy sinh sao dẫn đến thành công. Hazzz. Chả biết làm gì nó đành tìm niêm vui nơi khác lấp cho vơi nỗi buồn nằm dài ôm laptop xem sex ăn bim bim.
1 tháng sau nó xách va ly lên đường trong sự bịn rịn tiễn đưa của mấy thằng bạn cứt đít hậu quả của phát sinh nhật người yêu thằng bạn kéo dài từ ngày thứ 2 đến tận ngày thứ 4 của kế hoạch.

Căn nhà 3 tầng khang trang nằm giữa khoảng đất tương đối rộng rợp bóng cây. Đây là nơi “cải tạo” của nó trong 3 năm tới, sau vài lần giãy chết nó cũng đạt thành hiệp định vs ông bà già 1 tháng đc về phép 1-2 lần vào thứ 7, chủ nhật tuỳ vào tình hình…thực tế. Âu cũng là niềm an ủi nho nhỏ so với dự tính ban đầu của ông già nó tối đa 1 tháng về 1 lần.
Người ra đón nó là bác gái, bà năm nay ngoài 40 nhưng trong còn son trẻ lắm, từ ngày chồng mở công ty xáy dựng làm ăn khấm khá bà nghỉ việc ở nhà lo việc gia đình và chăm sóc 2 cô con gái. Tính tình bà An gần gũi, cởi mở và thương yêu con cháu, thấy nó đến bà vội vã giật lấy cái balo kéo nó vào phòng khách điều hoà mát rượi trên bàn để sẵn một ly nước cam và đĩa hoa quả gọt sẵn kêu nó đi rữa mặt mũi chân tay cho mát rồi vào nghỉ ngơi.
Sau vài ba câu chuyện thấy nó có vẻ không hào hứng lắm bà bác nghĩ chắc nó mệt nên kêu nó lên phòng mà nghỉ rồi đi chuẩn bị cơm trưa.
Nằm trên giường ngữa mặt ngắm trần nhà nghĩ sự đời mà ngao ngán….”đoàn quân việt nam đi, chung lòng cứu quốc” tiếng chuông điện thoại vang lên, nó bắt máy giọng thằng Giang oang oang
-“lên đến đơn vị chưa mày, có cần gì không cuối tuần bọn tao lên tiếp tế”
– đm mày bố đi du học không phải đi bộ đội
– hạha…đùa tí thôi, mày cố gắng ngoan ngoãn một thời gian xem có tác động đc bà già thay đổi tình thế không- Giang an ủi
– tao biết tính ông già tao, đã quyết rồi thì đéo thay đổi đc. Thôi chúng mày ở nhà cố giữ mình nếu có đi tù nhớ thông báo tao còn thăm nom
– dmm
Trò chuyện vài câu với thằng bạn xong nó nhàm chán quyết định lên thăm anh google với câu chào hỏi quen thuộc “phim sex”. Cốc cốc cốc
“Đm còn chưa kịp cửng”
– ai đấy, vào đi!
-“đến bao giờ đấy ku, sáng chị có tí việc đột xuất nên không ở nhà đón e đc”
Người vào phòng là chị Lan, con cả ông bác nó năm nay đang học đại học năm 2. Chị Lan không quá đẹp, nói về nhan sắc thì thuộc dạng ưa nhìn nhưng đặc biệt có duyên với đôi mắt sáng và nụ cười tươi thêm vào đó là làn da trắng hồng vóc người cao và đôi chân thon dài, tính tình Lan tương đối giống mẹ, vui vẻ hoà đồng ăn nói có duyên và luôn biết quan tâm đến người khác. Nhìn thấy Lan nó ngồi dậy nở nụ cười tươi không cần tưới
– e mới đến hồi sáng, thấy hơi mệt nên lên phòng nghỉ
– ở đây thì không tiện nghi bằng trung tâm rồi, Hà nội 2 mà chắc ku cậu thất vọng lắm đúng không- Lan nháy mắt tinh nghịch hỏi
– nói chung e ở đâu cũng đc, chỉ là chưa quen nên hơi hẫng- nó dối lòng trả lời
– hihi..ku ko cần phải quá thất vọng, cũng không đến mức nhàm chán như e nghĩ đâu. Từ từ ổn định 1,2 hôm rồi chị đưa đi thăm thú đó đây
Hai chị e trò chuyện một lúc thì bác gái gọi xuống ăn cơm, Lan vô tư khoác tay thằng em họ sóng bước xuống nhà vừa đi vừa cười nói. Mềm….rất mềm…đàn hồi tốt….cực phẩm…amen amen chúa lòng lành giải thoát con khỏi những suy nghĩ ma quỷ- vừa đi nó vừa cầu nguyện mà quên bà nó mất mình theo đạo phật.

chị cho e mượn cái lap tí- nó vào phòng hỏi Lan
– cái Hương nó cầm mấy hôm nay để học tiếng anh rồi, e dùng tạm máy bàn đi- Lan đang nằm đọc tạp chí nhổm dậy trả lời
” mịa. Tôi cần lap để mang lên phòng đi thăm a google chứ cần qoái gì máy tính bàn” nó nghĩ thầm nhưng vẫn giả bộ ngồi vào bàn máy tính lơ đãng chơi …dò mìn. Ngồi loay hoay khoảng 15-20′ nó xô ghế đứng dậy định xuống vườn làm điếu thuốc cho đỡ sầu đời, quay lại thì thấy chị nó đã ngủ. Lan nằm quay mặt vào trong đưa lưng về phía nó hơi cong người vì thời tiết mùa hè nóng nực nên nàng mặc cái váy mỏng bình thường cũng dài đến gần đầu gối nên khá kín đáo nhưng bay giờ có lẽ do thế nằm hoặc do… định mệnh nên tà váy bị kéo xô lên gần đến mông đít lộ ra cặp chân trắng nõn dài miên man. Bắt gặp hình ảnh này, nó bị dừng hình khoảng 3s sau đó bộ vi xử lý của nó kịp thời truyền tín hiệu xuống cổ họng nó nuốt khan ực một cái rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế quay lưng lại chị nó như chưa thấy gì. Bật lại trò chơi dò mìn nó chọn chế độ chơi ít ô nhất rồi kéo cửa sổ về một góc sau đó xoay màn hình điều chỉnh góc nhìn thuận lợi nhất để ngắm hình ảnh Lan tương phản trong máy tính. ôi đm. Cặp giò thật đẹp, thon dài, thẳng tắp không tì vết, bây giờ mà kéo cái tà váy kia lên một chút thôi có lẽ sẽ ngắm đc cặp mông tròn căng kia thì…. Làm thế đéo nào bây giờ nhỉ, hay là bật cái qoạt cây ở góc phòng nó giúp? Đéo đc, đang bật máy lạnh rồi tự nhiên ra bật cái qoạt lên thì phô qua, nhỡ đâu bà ý lạnh mò dậy thì hỏng hết bánh kẹo. xuống cuối giường nhìn lên thì góc quá tốt sẽ chiêm ngưỡng đc nhiều hơn sâu hơn nhưng cũng đéo an toàn lắm, nó muốn nhìn lâu nhìn kỹ lại còn phải nhận xét phân tích nữa chứ. Ơ sao hôm nay ngu thế nhở. Quay phim lại, đúng rồi…điện thoại đâu…đm sao lại vứt bên phòng chứ. Nó rón rén như thằng ăn trộm đi ra cửa, lúc đến cuối giường bèn quyết định nhìn “tạm ứng” một chút nên cúi đầu nhìn sâu dưới váy Lan. Kìa! Cặp mông tròn lẳn trắng nõn không tì vết ẩn hiện dưới váy, cái xilip hồng nhạt mỏng manh, hững hờ chỉ che được 1/3 diện tích nhưng cũng đủ ôm trọn vùng đất cấm. Ở góc nhìn này nó có thể tưởng tượng ra đằng sau lớp vải mỏng manh màu hồng kia là một bông cúc hoa nhỏ xinh với những nếp nhăn như xoắn vào nhau, lên phía trên một chút sẽ là khe suối khởi nguồn của sự sống con người, là tận cùng của khoái lại, là nấc thang đuy nhất đưa con người ta nhìn thấy thiên đường dù đang còn sống. Trong chốc lát nó cảm thấy miệng đắng ngắt, gần như không kiềm chế được muốn le lưỡi liếm từ gót chân, chăm sóc kỹ từng cm trên cặp chân thon dài trắng hồng kia kéo dài lên phía thượng nguồn khe suối, nó muốn dùng nước miếng của mình thấm ướt đẫm cái mảnh hồng nhạt kia trước khi chăm sóc vỗ về hai bên bờ suối, nó như đứa con tha phương cầu thực xa quê nhiều năm nay đã trở về, nó khao khát được úp mặt vào dòng sông quê hương uống từng giọt nỗi nhớ.
Cắn nhẹ đầu lưỡi cho tỉnh táo, nó vuốt mặt và lắc mạnh đầu lẩm bẩm ” nhìn thôi, nhìn thôi…bỏ cái suy nghĩ súc vật ấy ra khỏi đầu” tuy nhiên vẫn phải về lấy đt. Nó đứng dậy nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Phòng nó và phòng Lan cùng trên tầng 3, tầng 2 là phòng của hai bác và chị Hương, nó chạy như bay vào phòng vơ vội cái điện thoại rồi lao ra cửa
Á….á…..rầm
– làm gì mà như ma đuổi thế, ngã ê hết cả mông rồi
Người lên tiếng là Hương, do vội vàng nên vừa lao ra cửa nó đâm sầm vào Hương vừa lên cầu thang.
– ơ e xin lỗi, đang chơi game đua top bị mất hạng nên e chạy đi mua cái thẻ nạp kẻo hết thời gian event- nó nhanh trí đáp
– suốt ngày game thì học hành gì. Mà đằng nào chị cũng đang muốn lên rủ e ra ngoài hòng gió cho đỡ buồn, cùng đi luôn- Hương rủ rê
– vâng, vậy ra ngoài tí cho khuây khoả vậy- nó nghến răng trả lời
Hương năm nay lên lớp 13, so với Lan thì Hương không cao bằng, dáng người mũm mĩm không dong dỏng cao như Hương. Với gương mặt tròn, hai má lúc nào cũng hâu hây hồng và đôi mắt như biết cười nên nói về nhan sắc thì trội hơn Lan. Đi trên đường Hương ngồi sau cứ tíu tít trò chuyện như con sẻ non đáng yêu vô cùng khiến bao a rơi vào tình trạng “hồn bất phụ thể” khi nhìn vào đôi mắt biết cười ấy
Chọn một quán cafe vườn rợp bóng cây, gọi cho Hương một ly nước cam và một đen đá cho mình rồi nó loay hoay giả bộ nạp thẻ game vì lúc nãy trót nói dối. Nhấp ngụp cafe, rít một hơi thuốc dài nó mơ màng lim dim nghĩ về thời khác diệu kỳ ban nãy “có lẽ định mệnh không cho phép mình bước chân vào con đg tội lỗi, mà cũng nên điều chỉnh lại suy nghĩ mới đc. Gieo suy nghĩ thì gặt hành vi….hazzz….”
– này làm gì mà như thằng mất hồn thế- Hương cắt đứt dòng suy nghĩ của nó
– từ hôm qua đến giờ e mới làm hơi thuốc. Đang phê- nó hihi cười
– tí tuổi ranh đã hút thuốc, bố mẹ e biết ko?
– buồn đời thì hút thôi chị. Bm e cũng chả quản việc này vì có cấm thì e vẫn hút trộm đc hihi
– con trai dù sao cũng thoãi mái tự do hơn muốn làm gì thì làm, buồn thì tụ tập bạn bè uống rượu giải sầu, vui chơi nhảy múa chả phải lo người nào nhận xét- Hương cảm thán
– chị có chuyện ko vui àh, để e tiếp rượu chị- nó nháy mắt trêu chọc
– về mà tiếp chị Lan ý, bà mới chia tay ny
– ơ chia tay lâu chưa e có thấy chị Lan tâm trạng gì đâu
– gần một tháng, bà ý giỏi che giấu cảm xúc chawngr bao giờ chia sẻ với ai – hương lắc đầu
Qua cuộc nói chuyện với Hương nó cũng hiểu đc phần nào cuộc sống riêng tư của Lan. Bản thân Lan là con người vui tính dễ gần thêm vào đó là ngoại hình tốt nên từ hồi cấp 3 đã có nhiều vệ tinh theo đuổi nhưng nàng vẫn chưa một lần nắm tay ai. Lên đến đại học, trong một buổi giao lưu đầu khoá Lan tình cờ gặp một a sinh viên hơn nàng 1 năm, chàng trai là người tỉnh lẻ lên tp học đại học, a vừa học vừa làm tự trang trải cuộc sống để nhẹ gánh nặng kinh tế cho gia đình. A không đẹp trai nhưng tính tình phóng khoáng, gần gũi, biết quan tâm giúp đỡ người khác, sau 2 tháng quen biết thì họ yêu nhau, một thời gian sau thì gia đình Lan cũng biết và ủng hộ vun vén cho cả hai. Những tưởng tương lai hai người vô cùng tươi đẹp thì sau hơn 1 năm yêu nhau Lan bỗng thông báo đã chia tay người yêu mà chẳng cho ai biết lý do. Sau vài lần gặng hỏi không có kết quả mọi ng trong gia đình cũng dần dần không đả động đến câu chuyện nữa mà để nàng có thời gian nguôi ngoai mặc dù họ biết Lan rất buồn và hụt hẫng nhưng họ tin tưởng nàng sẽ tự mình vượt qua.
Nó trở về phòng với tâm tình vô cùng không tốt, ở cái tuổi 16 nó chả hiểu và cũng chả định nghĩa cái gọi là tình yêu, bản thân trải qua 2,3 cuộc tình thì cái mục tiêu cuối cùng của nó là đưa con nhà ng ta lên giường mà thua keo này ta bày keo khác không lừa đc con bê thì cũng rê đc con nghé cần qoái gì cái gọi là thương nhớ quằn qoại rồi thì sống chết có nhau…vứt vứt hết. Thế mà bây giờ nó cảm thấy khó chịu, khó chịu vô cùng nó không biết đc nó bực bội khó chịu về cái gì. Nó chửi thằng nhà quê kia là thằng ngu cầm vàng còn để vàng rơi, nó trách chị nó ngu nốt, như chị nó thì thiếu đéo gì cơ hội để lựa chọn những đối tượng tốt hơn, hoàn hảo hơn. Cuối cùng nó chửi cái nguyên nhân dẫn đến việc hai người chia tay (nó biết nguyên nhân đéo đâu) nó phân tích thế này ” đm hai người tự nguyện lên giường, tự nguyện cởi quần áo nhau ra thì đéo ai ngăm cản đc, đéo nguyên nhân hoàn cảnh nào ngăn cản đc không làm lúc này ông làm lúc khác không ở chỗ này thì ông ở chỗ khác miễn là đối tác ko từ chối
thì việc ông sung sướng chỉ xảy ra trc hoặc sau chứ không thể không xảy ra. Vậy thì hai ng kia tự nguyện tìm hiểu, tự nguyện đến với nhau chưa kể còn đc gia đình tạo diều kiện thế thì việc lấy nhau chỉ sớm hay muộn, sẽ có cái nguyên nhần loz nào khiến chia tay nhở. Đm cái nguyên nhân!