Cô giáo Anh

Dựa trên câu chuyện có thật.

Tôi năm nay 30 tuổi, hiện đang làm công việc buôn bán tự do, sống ở đất Sài Gòn cũng cả chục năm nay, tôi cũng đã có gia đình và 2 con, 1 trai 1 gái, chúng hiện đang sống với vợ của tôi ở Hà Nội, do tính tôi vô lo vô nghĩ có chút vô tâm nên vợ tôi bao lần giận dỗi, cãi nhau, nhiều lần đã viết đơn ly hôn nhưng rồi lại thôi, hiện tại chúng tôi đang sống ly thân cũng được gần 1 năm nay, cô ấy đã quyết định dẫn con về Hà Nội sống cho gần ông bà 2 bên, tôi cũng không biết sẽ sống như thế này đến bao giờ nữa, quả thật là cuộc sống chẳng bao giờ như ta nghĩ cả, càng nghĩ càng đau đầu, thôi thì cứ buông xuôi đến đâu thì đến.

Vào một ngày âm u tăm tối của cuộc đời (tôi nghĩ vậy) khi trong túi còn đúng 500k, chẳng dám về phòng trọ vì sợ bà chủ nhà đòi tiền phòng đã nợ 2 tháng nay… đang lang thang kiếm việc làm thì gặp cơn mưa cuối mùa như còn bao nhiêu nước ông trời muốn chút hết xuống người tôi, tấp xe vào trú mưa ở chân cầu vượt công viên Hoàng Văn Thụ, có khoảng 3 người cùng trú 1 bác xe ôm, 1 cô bán chè và 1 bà cụ bán vé số, trên tay cụ còn khoảng 10 tờ, tội nghiệp bà cụ từng tuổi này đáng lẽ an hưởng tuổi già bên con cháu chứ sao lại phải đi bán vé số kiếm từng đồng.

Thấy tội cụ tôi lấy 10 tờ ủng hộ cụ, trời bắt đầu hết mưa và chúng tôi tiếp tục đường ai nấy đi. 500k mua chục tờ còn 400k, tôi bắt đầu nghĩ tối nay ăn gì? Đi đâu? Ngày mai sẽ thế nào và rồi bao câu hỏi trong đầu hiện lên, tôi thấy bất lực, không nghĩ được gì tích cực hơn, cứ đi loằng ngoằng rồi lại về tới phòng trọ, đang thơ thẩn ngó nghiêng xem bà chủ nhà có đứng ở cổng hay không thì 1 cái vỗ vai sau lưng làm tôi giật mình.

Mày làm gì mà dấm dúi như đi ăn trộm vậy thằng kia, tiếng bà chủ nhà đằng sau lưng cất lên, biết không thể tránh được cái ngày đen tối này nên tôi lấy hết can đảm còn lại nói, cô cho cháu thiếu tiền nhà đến cuối tháng cháu thanh toán hết 2 tháng, cháu mới xin được việc làm rồi, cháu hứa là cháu sẽ trả không thiếu 1 đồng(đến nước này rồi thì chẳng còn cách nào khác, đành hứa liều vậy thôi) bà chủ nhà cũng khó chịu nhưng đành phải chịu và chờ tới cuối tháng thôi, vậy là vẫn còn được nửa tháng nữa ở đây, ahihi.

Vào tới phòng tôi nằm bịch xuống cái võng còn sót lại, những cái đồ dùng của 2 vc và con cái thì vợ tôi nó bán hết cho tiệm đồ cũ rồi, nằm đây và bắt đầu suy nghĩ nước mắt tôi chảy từng dòng khi nào không hay, tôi thiếp đi. Trong lúc ngủ tôi mơ thấy bà cụ lúc chiều bán vé số, bà cụ cứ nhắc đi nhắc lại câu: Số cậu không nghèo được đâu, chúc cậu may mắn nhé, bà cụ lại cười và bước đi, chợt tôi giật mình tỉnh dậy vì bọn chuột cắn nhau chí choé, tôi sờ vào túi và lấy mấy tờ vé số ra dò kết quả, đập vào mắt mình những con số y như trong kết quả đặc biệt, tôi vẫn chưa tin, cấu vào má, đùi, vục mặt vào nước ra xem lại, trời ơi tôi trúng 7 vé độc đắc và 3 vé giải nhất, tôi như muốn phát điên phát rồ lên, đời tôi sang trang mới rồi, cả đêm nằm không ngủ được, thỉnh thoảng lại lấy mấy tờ vé số ra xem chúng còn không?

Sáng nay tôi sẽ đi đổi vé trúng, thật không thể tin nổi là tôi từ kẻ trắng tay giờ đã có hơn chục tỷ, bắt taxi tới gần công ty xổ số ở đường Lê Duẩn tôi xuống xe và vào làm thủ tục nhận giải, tưởng vào đổi là xong ngay ai dè mất cả buổi, vì số tiền quá lớn nên tôi sẽ gửi vào tài khoản ngân hàng và chỉ giữ tiền mặt của 3 tờ giải nhất, xong xuôi tôi bắt xe quay lại công viên chỗ trú mưa hôm qua để tìm gặp bà cụ, tìm mãi, chờ mãi nhưng càng chờ thì tôi càng không thấy bà cụ, lại gần chị bán chè hỏi thì chị nói thỉnh thoảng mới thấy bà ấy đi qua đây thôi, tôi vẫn chờ cụ tới chiều nhưng không thấy.

Trở về phòng trọ tôi qua gửi tiền nhà bà chủ tới hết tháng này và báo bà ấy luôn là sẽ không thuê nữa. Từ nay tôi bắt đầu cuộc sống của 1 tỷ phú