Cô bé Ngọc Quỳnh

Ngọc Quỳnh là một cô bé rất thông minh. Từ bé cô đã học rất giỏi nhiều môn, từ những môn yêu thích của những em nữ sinh như Tập đọc, Chính tả (ở cấp Tiểu học), Tập làm văn, Tiếng Việt, Nhạc, Họa (ở cấp Trung học cơ sở) cho đến Văn, Ngoại ngữ, Hóa học (ở cấp Phổ thông trung học), sau này môn nào cô cũng giỏi cả. Năm học lớp 9, Quỳnh được đi thi học sinh giỏi cấp thành phố môn tiếng Anh và giành được giải nhất với số điểm 9,5/10. Trường và lớp Quỳnh đang học đều rất tự hào về cô học trò nhỏ của mình. Bố mẹ cô bé cũng rất tự hào với hàng xóm khi có được cô con gái xinh xắn giỏi giang. Quỳnh xinh lắm, không như quy luật muôn thuở là con gái mà học giỏi thì xấu, Quỳnh vừa học giỏi vừa xinh xắn, đáng yêu. Vì quá tự hào về con gái mình mà bố mẹ cô bé không hay kèm cặp cô như nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, hai ông bà cho rằng với một cô con gái ngoan ngoãn, có suy nghĩ như Quỳnh thì không cần phải rèn dũa nhiều như những đứa trẻ ngỗ nghịch cùng độ tuổi. Hai người yên tâm với công việc kiếm tiền.

Năm Ngọc Quỳnh 15 tuổi, nhà cô mới có một gia đình chuyển đến, nhà hàng xóm mới có một anh con trai trông khá lực lưỡng đô con. Không lâu sau khi chuyển đến, hai gia đình đã trở nên thân thiết với nhau. Hoàn cảnh mỗi gia đình đều được họ tâm sự với nhau. Nhà kia rất khen ngợi bố mẹ Ngọc Quỳnh có cô con gái xinh đẹp học giỏi. Họ nói chẳng bù cho thằng Đô (tên anh con trai của nhà hàng xóm mới) của họ học dốt, lại nghịch phá quá mức. Qua hỏi chuyện, bố mẹ Quỳnh mới biết Đô học rất kém, đi học 12 năm thì … 11 năm đứng cuối lớp, chỉ có năm học … lớp 1 là đứng … áp chót. Năm nay là năm cuối cấp III rồi, sẽ phải thi tốt nghiệp, rồi thi Đại học, với sức học xoàng thì Đô khó có cơ hội chen chân vào giảng đường Đại học, vì thế mà bố mẹ cậu định sau khi học xong lớp 12 thì cho đi học nghề, nhưng cũng phải làm sao để Đô tốt nghiệp Phổ thông trung học. Nhân khi nói chuyện, được biết Ngọc Quỳnh vừa đoạt giải nhất môn tiếng Anh thành phố, sắp được đi thi quốc gia nên bố mẹ Đô nói với bố mẹ Quỳnh, có ý nhờ Quỳnh kèm hộ Đô học tiếng Anh vì môn này là một trong 3 môn thi bắt buộc trong kì thi tốt nghiệp PTTH. Bố mẹ Quỳnh đồng ý ngay vì họ muốn khoe khoang cô con gái học giỏi của mình: một cô gái lớp 9 dạy kèm cho một anh chàng … lớp12 thì còn gì hãnh diện hơn. Họ đều không nghĩ rằng sự hãnh diện quá mức của mình về cô con gái cưng sẽ phải trả một giá rất đắt sau này …

Buổi học đầu tiên mới chỉ là để hai anh em làm quen với nhau là chính. Đô được biết nhiều hơn về Ngọc Quỳnh và ngược lại. Đô khen Quỳnh học giỏi quá mức. Còn Quỳnh thì khen anh to khỏe. Mà đúng là Đô to khỏe thật, ngưòi vạm vỡ, bắp chân bắp tay cuồn cuộn thịt. Đô khoe với Quỳnh là mình đi tập võ, đi tập thể hình từ năm 14 tuổi, đến nay đã lên đai đen Judo và cử được những mức tạ rất nặng. Chỉ có điều Đô thú thật với Quỳnh là mình rất … chậm hiểu, nhiều lúc Đô dành cả tiếng đồng hồ ngồi học nhưng … chẳng nhớ được cái gì. “Dạy anh sẽ mệt đấy Quỳnh ạ”, Đô bảo với Ngọc Quỳnh như vậy. “Anh yên tâm, em sẽ kèm anh thật cẩn thận, giúp anh thi tốt”, Ngọc Quỳnh trả lời, cô thấy quí anh chàng đô lực sĩ này vì anh ta khá thành thật, không ngượng ngùng khi tự thú nhận mình học dốt với một cô gái học kém mình mấy lớp liền. Những tình cảm tốt đẹp về nhau đã được gieo vào đầu họ trong buổi gặp gỡ đầu tiên này.

Đô thong thả đạp chiếc xe đạp “Cuốc” về nhà, người cậu nóng bừng bừng khi nghĩ đến mấy cái ảnh “lạ” mà lũ bạn cùng lớp vừa cho xem lúc sáng. Mười tám tuổi đầu, lần đầu tiên Đô được xem mấy cái ảnh mà trên báo chí vẫn gọi là ảnh “sex”, ảnh đồi trụy, ảnh khiêu dâm. Bọn bạn trai của Đô thật mất dậy, mới ti toe mấy tuổi ranh mà đã dám nhặt ở đâu mấy cái ảnh trai gái không quần không áo, làm đủ mọi trò bẩn thỉu với nhau mang đến lớp dấm dúi nhau xem trộm. Khi nhìn những cảnh con trai con gái “ân ái” với nhau trong ảnh, Đô cứ đỏ bừng mặt, người nóng bừng bừng. Những thớ thịt trong người cậu ngứa ngáy như có kiến bò bên trong, Đô cảm thấy giữa đùi mình có một ngọn lửa nóng rực đang rừng rực cháy. Đô không biết rằng ngoài những cảm giác kì lạ của cơ thể, những điều ghê gớm hơn đang chờ đón cậu sau khi bị bọn bạn hư hỏng cho “thưởng thức” những tấm ảnh trai gái lạ lùng đó.
Ánh nắng buổi trưa hơi làm Đô chói mắt, cậu nheo mắt nhìn: hình như ở đằng xa đang có một vụ đánh nhau, quãng đường này khá vắng vẻ, làm gì có ai ra đây đánh nhau nhỉ ? Đô tự nghĩ vậy, nhưng đạp xe lại gần, Đô mới nhìn rõ đây là một vụ hành hung. Nạn nhân không phải ai xa lạ mà chính là Ngọc Quỳnh, cô hàng xóm của Đô. Quỳnh đang bị hai gã choai choai đứng chắn trước mặt, hình như vẻ xinh xắn của Quỳnh đã kích thích thú tính trong người chúng nên hai thằng cứ vung tay vung chân sàm sỡ với Quỳnh. Hai thằng cứ trêu đùa một cách khả ố: “Kìa em gái, đi chơi với anh đi, xinh quá …”, trong khi tay chân chúng cứ đụng chạm bừa bãi vào người Quỳnh, một gã giữ tay vuốt má cô, trong khi gã kia cười cợt sờ lên bộ ngực mới dậy thì của cô bé. “Cứu tôi với, cướpppp …”, Quỳnh kêu lên nhưng giữa trưa vắng, chẳng có ai qua lại giúp cô cả. Đúng lúc đó Đô đến kịp thời. “Bọn mất dậy”, Đô gầm lên rồi xông vào giải thoát cho Ngọc Quỳnh. “Bốp, bốp …”, chỉ bằng vài thế võ, Đô đã quật lăn hai tên cướp cạn ra đất, mặt hai thằng đầm đìa máu mũi. “Chạy nhanh không chết”, hai thằng bảo nhau thế rồi lồm cồm bò dậy, chạy như ma đuổi, thoáng chốc chúng đã cút ra đằng xa. Ngọc Quỳnh nước mắt ngắn nước mắt dài cảm ơn anh Đô đã ra tay đúng lúc. Hai anh em cùng nhau đi về nhà.

Đến tối khi đi ngủ, Đô ngẫm nghĩ về tình cảnh buổi trưa khi mình gặp cảnh Quỳnh bị hai thằng cướp cạn dở trò xâm phạm. Lúc này, khi nằm một mình trong cảnh đêm vắng, Đô mới thấy người nao nao. Không hiểu sao Đô lại nghĩ chạm vào ngực con gái có thích không (?) Tự dưng Đô lại ước đến một lúc nào mình được chạm tay vào bộ ngực nhỏ nhắn của Quỳnh, bộ ngực mà khi hai người ngồi gần nhau, nhiều lúc Đô cũng nhìn liếc qua, nhiều lúc nó cũng ở sát gần Đô nhưng cậu không có cảm giác kích thích lạ lùng gì cả. Chỉ sau buổi sáng nay, khi bị mấy thằng bạn hư cho xem những tấm ảnh bậy bạ, lúc này Đô mới có những ý nghĩ vẩn vơ về con gái, về Ngọc Quỳnh.

Đến tối hôm đó, khi đi ngủ, không như mọi hôm chỉ nghĩ về bài học ngày mai, nghĩ về kì thi học sinh giỏi sắp tới, nghĩ về hai cô bạn thân Hà và Phương, Quỳnh lại nghĩ về anh hàng xóm Đô. Trong lòng cô bé mới lớn này dậy lên một cảm giác khó tả khi nghĩ về anh hàng xóm. Như một đứa trẻ con, Quỳnh nghĩ rằng mình là một cô công chúa bị bọn cướp hãm hại, đúng lúc đó một chàng hiệp sĩ (?) xuất hiện kịp thời cứu thoát cho công chúa (?). Có lẽ cô bé tưởng tượng mình là công chúa, còn anh Đô là chàng hiệp sĩ đó chăng ? Mấy thằng cướp ban sáng thật là bẩn thỉu nhưng anh Đô cũng thật là khỏe mạnh, giỏi giang. Anh Đô là một người tốt, anh Đô là một người hàng xóm tốt bụng … Quỳnh ngủ thiếp đi với những ý nghĩ tốt đẹp về anh hàng xóm.

“Hì hì … hay tuyệt, nhìn sướng lắm …”, mấy thằng con trai đang thì thào với nhau những gì lạ lắm ở góc lớp. “Chuyện gì thế chúng mày ?”, Đô bước xuống hỏi. Mấy thằng dúi cho Đô một cuộn băng viđêô bảo là “Xem hay lắm, toàn những pha gay cấn”. Hôm trước đã được mấy thằng này cho xem ảnh “lạ” nên lúc này Đô cũng lờ mờ đoán ra đây là một cuộn băng gì. Người Đô nóng bừng, một cuộn phim “sex” đang nằm trong tay mình ư ? “Thôi, tao không xem đâu”. Nhưng mấy thằng bạn đểu cứ mời mọc, thúc dục, khêu gợi Đô cầm cuộn băng về mà xem, cộng với tính tò mò của tuổi mới lớn, cuối cùng Đô cũng mang cuộn băng về.

Sau khi xem xong cuốn phim, những cảnh trai gái lõa lồ, làm tình với nhau trong đó đã tác động rất mạnh đến đầu óc mới lớn của Đô. Giờ đây tâm trí Đô đã bị ám ảnh bởi những cảnh chỉ xảy ra trong phòng kín giữa người nam và người nữ. Suốt mấy ngày sau đó, người Đô cứ như lên cơn sốt khi nghĩ đến những hình ảnh trong phim. Trong những buổi học cùng nhau, Đô không còn nhìn Ngọc Quỳnh với con mắt bình thường như trước nữa. Ánh mắt Đô đã có những tia lạ khi nhìn vào Quỳnh, đã có lúc mắt Đô tìm kiếm đến những chỗ kín đáo của người con gái trên cơ thể Ngọc Quỳnh, Đô nhận thấy cơ thể Quỳnh khá phổng phao, có khi còn đầy đặn hơn cả những bạn gái cùng lớp của Đô nữa.