Cô bạn thân

Đã nữa tiếng trôi qua rồi. Cứ mỗi lần thấy tôi mệt là chị liền kéo người tôi xuống và khe khẽ bảo với tôi:

– Thôi ngừng lại một chút hôn chị để lấy sức đi em.

Tôi đã thấm mệt nên chủ động giảm nhịp độ lại. Tôi cố hết sức kéo từng hồi thiệt chậm rãi, nhưng mỗi hồi như vậy tôi cố đút cái dương vật thật sâu vào. Từng cái, từng cái nhịp nhàng. Chị vẫn dùng hai tay kéo người tôi để phụ họa. Như hiểu ý tôi, chị cũng phụ họa một cách chầm chậm.

Và cái cuối cùng, tôi cố đâm vào sát âm hạch của chị, tôi không còn gì để kềm giữ lại nữa. Từng dòng tinh trùng của tôi cứ thế phun ra …chụt…chụt… Thấy tôi rùng mình, chị còn kéo mông tôi ra một chút và ép thật mạnh vào. Chị la:

– A…aaa…Áaaaaaa…chị sướng quá em ơiiii!

Và chị cứ giữ như thế một hồi lâu. Sau đó chị kéo ra và bắt đầu liếm lại con cu đang thoi thóp co giựt của tôi một lát nữa trước khi nó xìu hẳn.

Chị nói nhỏ với tôi:

– Em làm tình hay lắm. Khi nào có nhu cầu cứ ghé qua nhà chị nha em. Chị sẵn sàng đáp ứng.

– Ừ, cám ơn chị.

Chúng tôi cùng ăn một bữa cơm đầm ấm. Sau đó tôi tiễn anh chị ra về. Và đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp được chị Trâm. Tờ báo ngày hôm sau có bài đăng Một vụ tai nạn giao thông – 1 người chết và 1 người bị thương và người sấu số lìa bỏ cõi trần chính là chị Trâm, người mà cách đây chừng mấy tiếng đồng hồ còn đang quan hệ tình dục với tôi. Tôi chưa kịp tái dục với chị một lần mà chị đã bỏ tôi. Cầu chúc vong hồn của chị được bình an. Chị Trâm mến.

Thời gian quả là một liều thuốc tiên, nó đã xóa tan và chữa lành được vết thương lòng đó. Kể từ hôm đó, tôi cũng còn rất buồn. Nhưng tôi cố quên chuyện đau lòng bằng quyết tâm vùi đầu vào chuyện học hành. Đó cũng là lý do mà kỳ thi học kỳ I của tôi đạt kết quả tốt. Tôi là người có điểm trung bình cao nhất lớp. Tôi vinh hạnh được nhận học bổng của trường.

Kể từ đó tôi được mang một biệt danh đáng tự hào: Anh hùng đệ nhất tri thức. Và cũng vì thế, cộng với phong cách phong lưu trần thế của tôi, các bạn cứ theo tôi như hình với bóng, đặt biệt là các bạn nữ. Họ mê tôi đáo để. Thậm chí những lúc tôi đi vào thư viện để học thì sau lưng tôi ít nhất cũng có cả một tiểu đội nữ đi theo.

Tôi cũng cảm thấy vui vui nhưng kèm theo đó lại là một nổi buồn vô tận. Tôi lại nhớ về cô bé làng quê mộc mạc ngày nào. Thú thật là tù đó đến giờ, tôi chưa về lại quê tôi một lần nào. Không biết bây giờ, cô Dung ngày đó đã ra sao. Chắc cũng đã lớn lên và xinh đẹp rất nhiều. Tôi càng mơ tưởng và trông đợi Tết đến cho mau. Tôi quyết định tết này phải về quê một chuyến. Trước hết là thăm lại quê hương, nơi mà tôi đã có một thời sống và lớn lên ở đó. Sau đó là thăm lại Dung, người mà tôi đã cách xa hơn tám năm nay.

Trời se lạnh. Cũng không có gì là lạ, trời gần về Tết bao giờ cũng thế. Những tia nắng sớm chiếu qua cửa sổ làm sáng lên cả căn phòng. Tôi cố ngủ để bù cho tối hôm qua phải đãi bạn bè tới khuya để ăn mừng tôi lãnh học bổng. Thật ra mà nói tiền bạc với tôi không là vấn đề quan trọng. Tôi chỉ vui vì mình đã thực sự vươn lên với cái danh học giỏi (anh hùng đệ nhất tri thức) mà lớp đã tặng cho tôi, đó cũng là diều làm tôi hãnh diện.

Cha mẹ tôi hôm nay đã đi lấy hàng từ sớm, nhà chỉ còn tôi và chị phụ việc bán hàng. Bổng chị gọi tôi:

– Cậu chủ ơi! Cậu có khách kìa.

Thật là khổ. Không biết ai lại nở đánh thức tôi vào lúc này. Làm hỏng cả một giấc ngủ ngon lành. Tôi thật là thắc mắc. Mấy đứa bạn, ngày hôm qua mình đã đãi nó hết rồi mà, chả lẽ bây giờ lại muốn điều gì nữa sao. Tôi vội đi làm vệ sinh cá nhân. Choàng vội chiếc áo sơ mi đi xuống nhà tiếp khách.

Điều ngạc nhiên đầu tiên: vị khách của tôi là một cô gái. Tôi nhìn từ sau xuyên qua mái tóc dài óng ả mượt mà. Tôi bước tới trước mặt nàng. Và đây là một điều bất ngờ thứ hai. Điều này làm cho cảm xúc của tôi như dâng trào lên. Người đứng trước mặt tôi lúc này không ai khác chính là Dung, người mà tôi đã bao ngày nhớ nhung. Tôi vẫn không thể tin vào mắt của chính mình. Tôi hỏi:

– Dung phải không?

– Anh Thiện!!

Nàng vừa nói vừa ôm chồm lấy tôi. Chúng tôi xúc động đến ứa nước mắt. Đã bao năm xa cách mà nay gặp lại. Em Dung bé bỏng của tôi. Tụi tôi ôm nhau thật lâu. Tôi sợ nếu buông ra, sẽ có một thế lực nào đó lại chia lìa tôi và nàng một lần nữa. Lần này tôi muốn giữ nàng cho riêng tôi mãi mãi. Có vài giọt nước mắt rơi nhẹ xuống áo sơ mi khá mỏng của tôi, thấm nhẹ qua làm ấm cả một vùng da của tôi. Tôi biết đó là những giọt nước mắt chân tình của nàng. Vì chính tôi, người phải nói là có đủ khí phách nam nhi, cũng không kềm nổi giọt lệ nghẹn ngào nữa là. Huống chi là Dung, một người con gái liễu yếu đào tơ.

Tôi nói trong súc động:

– Dung ơi! Thiện nhớ Dung quá chừng!

– Dung cũng vậy!

Tôi buông Dung ra, lau nhẹ những giọt nước mắt trên khoé mắt của Dung và nói:

– Dung lên đây lâu chưa?

– Chỉ mới lên thôi. Vừa xuống bến xe là Dung ghé đây liền. Ba mẹ Dung kêu nàng lên dây thăm anh Tuấn. Nghe nói ảnh đang nằm bệnh viện.

– Ờ, cả hai tháng rồi chứ ít gì, không biết ảnh đã đở lại chưa. Nghe nói là ảnh bị sốc quá nặng trước cái chết của chị Trâm.

Chợt nghĩ ra là tôi đang đói bụng cồn cào. Tôi bảo Dung:

– Thôi chết, Dung ăn gì chưa để Thiện đi mua cho cả hai cùng ăn?

– Ờ, Dung cũng đang đói nè.

Tồi ôm Dung hôn trước khi đi. Tôi chạy vội mua hai ổ bánh mì. Về nhà tôi mở tủ lạnh lấy 4 cái hột gà làm 2 phần ốp la cho hai đứa cùng ăn.

Trưa hôm đó, Dung ở lại nhà tôi. Tôi và Dung lại cùng nằm với nhau và tâm sự như hồi còn nhỏ. Chỉ khác một điều là ở dây không có cái giường ọt ẹt như ngày xưa nữa, mà là cái giường nệm ấm áp.

– Dạo này anh Thiện học hành như thế nào?

– Cũng hơi khá khá – tôi khiêm tốn trả lời.

– Thế anh đã có yêu ai chưa.

Tôi ngơ ngác. Không hiểu tại sao mà mỗi lần nói chuyện với Dung thì cái việc “ngơ ngác” luôn là bản chất của tôi vậy. Dung luôn đưa ra những câu hỏi khá bất ngờ. Và cho đến bây giờ, sau nhiều năm xa cách, Dung vẫn không tránh được những câu hỏi như thế. Tôi đáp lại Dung bằng một giọng nhỏ nhẹ:

– Tất nhiên là chưa. Nhưng bây giờ thì Thiện đang yêu một người rất là đặt biệt.

– Cho Dung biết được không vậy?

– Không được, chuyện bí mật quân sự.

Tôi cố tránh trả lời, vì tôi nghĩ rằng Dung thừa biết tôi đang nói về ai. Đó chính là Dung, người hiện đang nằm chung một cái giường với tôi.

– Anh Thiện xấu lắm! Chuyện gì cũng giấu Dung hết á. Dung giận anh luôn.

– Thôi mà, bỏ qua cho Thiện đi. Nếu Thiện nói cho Dung thì Dung đừng giận Thiện nữa nha.

– Ừ, Dung không giận đâu. Dung xin hứa.

– Người mà Thiện yêu là Dung đó.

Vừa nói tôi vừa choàng người qua ôm Dung. Đáp lại Dung cũng ôm tôi và nói:

– Dung cũng yêu anh Thiện nhiều lắm.

Và chúng tôi hôn nhau. Sau bao nhiêu năm xa cách, nụ hôn của chúng tôi vẫn nồng nàn say đắm như xưa. Tôi như đê mê ngây ngất. Dung khẽ nhoài người đè lên tôi. Nhưng vẫn giữ cho hai đôi môi sát nhau, lưỡi tôi và Dung vẫn chạm nhau. Cứ thế một hồi, tôi lại nhoài người lên nằm trên Dung. Ép sát bộ ngực đang căng phồng của Dung vào người tôi. Hai bộ phận sinh dục như muốn chạm vào nhau. Cứ thế tôi và nàng hôn nhau và nhoài người thay phiên nhau lên người kia.