Chuyện tình thời sinh viên - Quyển 2

Thằng Thin định kéo tôi đi thì tôi bỗng sực nhớ ra việc quan trọng nhất, việc mà tôi đang rất thắc mắc. Tôi quay lại hỏi thằng Cường:

– Mà Hương Tràm là con nào?

Cả lũ bất ngờ với câu hỏi của tôi ngơ ngác nhìn nhau hết nhìn tôi lại nhìn thằng CƯờng. Thằng Thìn hỏi tôi:

– Hương Tràm nào?

– Dm, tao chịu, thằng này hôm qua nói thế?

Thằng Thìn lừ mắt nhìn, gặp ánh mắt sát thủ bên dưới cái đầu húi cua làm thằng trẻ con lớp 11 cũng tè ra quần:

– Hương Tràm là… chị Hương, người yêu em… hôm trước e thấy…

Lại là ông Huy chủ quán nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời.

– À, là con Hương, không biết có vết bớt nào ở mông không mà gọi là Hương “Tràm”. Thằng CƯờng đang tán, chắc chú em này cũng đang cưa nên hiểu nhầm chút thôi.

– Mày biết con nào tên là Hương không? Thìn quay sang hỏi tôi.

– K – tôi ngơ ngác nhìn nó rồi quay sang bảo thằng Cường. – ĐM, bố không quen con nào là Hương hay bất cứ con nào có bớt ở mông nhé, đm.

Rồi đéo thèm nghe nó giải thích tôi lượn thằng ra ngoài. Không biết rằng cái khúc mắc nhỏ này không giải quyết triệt để đã ảnh hưởng rất lớn đến tương lai tôi sau này.

Lúc thằng Thìn đèo tôi về đến nhà thì thằng Dũng đã ngồi chễm chệ trong nhà tôi rồi. Bố trưa nay không về còn mẹ tôi đã ăn cơm trước, toàn chỗ thân quen nên 2 thằng tự nhiên như ở nhà, đàng hoàng vào trong nhà tôi ăn cơm như thật. Nghe thằng Thìn kể lại mà Dũng trố cười bò ra bàn:

– Thế anh có đang tán em nào tên là Hương có bớt ở mông không thế?

– Không mà – tôi hơi gắt với thằng bạn – mới về nhà được mấy ngày, gặp đéo ai mà tán.

Hai thằng cười lăn cười bò, sự xung động đã qua tôi thì lại trầm tư.

Lúc này tôi nhớ Hiền quá. Đầu tuần đi làm rồi, bước sang một trang mới e tôi nghĩ sao?

Cái thành phố đang công nghiệp hóa dần dần chỗ tôi mang đến cho mọi người tiền bạc nhưng cũng lấy đi nhiều sức khỏe bởi khói bụi của các nhà máy và chất thải vào nguồn nước. Mọi người đời sống vật chất được nâng cao thì nhu cầu làm đẹp và chăm sóc sức khỏe cũng tăng lên. Trung tâm thể hình Yoga tôi đi tập buổi chiều cũng vậy, đông nghịt các bà các mẹ, các em xinh tươi cùng các anh cơ bắp. Bà già tôi về hưu cũng không có nhiều việc phải làm, lại mắc cái bệnh thoái hóa cột sống do phải ngồi nhiều nên đi tập, tôi thì chán đời nên cũng đi theo.

Cứ xen kẽ ngày tập tạ ngày tập yoga, tính đến thời điểm tôi kể trong truyện cũng được khoảng hơn 1 tuần. Và chiều hôm đó là buổi chiều thứ 2 tính từ buổi sáng tôi đi cùng Thìn phệ. Hôm nay là lịch tập Yoga của tôi.

Uốn éo một lúc gần hết giờ là tiết mục ngồi tĩnh tâm nghe nhạc thiền. Lần nào đến lúc này tôi cũng ngủ gật 1 lúc, cứ bà già gọi về tôi mới dậy. Hôm nay cũng thế, vừa nghe nhạc tĩnh tâm được 1 lúc tôi đã díu cả mắt, ngủ sâu trong tiếng nhạc thiền thật sảng khoái, đến khi có người vỗ vai tôi mới dậy. Nhưng hôm nay không phải bà già gọi tôi mà là 1 em xinh, tôi vẫn hay trao đổi chém gió cùng trong khi tập, chỉ gặp nhau trong phòng tập, lại mới nên tôi chưa thân lắm.

– Này, dậy, dậy anh ơi.

Vì không thân nên em nó không biết tên tôi mà tôi cũng chẳng biết tên em nó. Lấy tay quệt nước nhãi đang nhảy đầy mép do mơ ngủ, tôi ú ớ trả lời. Bà già tôi đang nói chuyện với mấy bà bạn thấy tôi dậy nên vẫy vẫy.

Đang định tếch lại gần để về cùng thì em gái kéo tay tôi hỏi:

– Anh, hôm trước nghe nói anh có xích mích với bọn thằng Cường à.

Thực sự lúc đó đầu óc vẫn quay quay sau cơn ngủ say tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, k để ý làm sao em nó lại biết mà cũng chỉ ậm ừ rồi chạy vù ra chỗ bà già dục về để nạp năng lượng cho cái bụng đang réo rắt đòi ăn.

Về nhà buổi tối sau mấy câu chuyện tầm phào, ông già dặn tôi chuẩn bị để sang tuần lên Ủy ban nhận phân công nhiệm vụ rồi đi ngủ. Bà già mới khều khều tôi hỏi:

– Này, lúc tập cái Hương bảo gì con đấy.

– Hương nào?

– Còn Hương nào, mày cứ giả vờ, thích nó k. Con bé cũng ngoan mà học giỏi, bố mẹ rất cơ bản. Được.

Bà già vừa lẩm bẩm vừa định chui vào phòng ngủ thì tôi chột dạ gọi với lại.

– Mẹ, cái đứa đứa lúc gọi dậy ban chiều tên là Hương à? Hương Tràm à?

– Tràm gì? Nó có bớt à? Sao mày biết? Nó tên là Hương. – Bà già ngạc nhiên hỏi tôi.

– K có gì, mẹ đi ngủ đi.

Xâu chuỗi lại các sự kiện cùng với hỏi han thêm một số người tôi cũng lờ mờ đoán ra sự việc. Hương Tràm tên là Hương, k hiểu sao lại gọi là Hương Tràm (hehe), đang học Khoa sư phạm năm thứ nhất trường ĐH ở tỉnh tôi, cùng quê và hơn thằng Cường 2 tuổi. Em đẹp – tất nhiên, nhiều anh tán và thằng Cường là 1 trong số đó – kể cả là lái máy bay (khẩu vị thằng cu mặn thật: D). Và đấy, chẳng hiểu nó nghe đâu được là tôi tán tỉnh trêu chọc em Hương mà nó vu vạ cho tôi, tôi thề là tôi không làm gì và chưa làm gì cả. (Mãi sau này tôi mới biết lời đồn xuất phát từ mẹ tôi, cố gán ghép cho tôi để tôi quên Hiền, nhưng bà không hề biết chính hành động này của bà lại ảnh hưởng nhiều đến quyết định về sau của tôi.)

Phần 5

Sang tuần tôi ra ủy ban nhận nhiệm vụ mới. Nói ra xấu hổ, công việc của tôi chẳng liên quan gì đến ngành học cả mà tôi vẫn nghiễm nhiên được bổ nhiệm vào, nhưng vẫn có một chút ấm ức là phải về huyện làm, k được làm ở thành phố. Không dám nói ra nỗi lòng với ông già, tôi mang kể với thằng Dũng:

– Sao a đéo được ở phố như chú? – Tôi kể lể với nó trong khi đang uống trà đá quảng trường.

– Lúc đầu em cũng đã được ngồi đây đâu. Cũng phải về cơ sở 1 năm mà. Nghe các cụ bảo là để lấy kinh nghiệm thực tế.

– Mày đi đâu?

– Em đi huyện Y.

– Đéo nào mày được đi huyện Y mà tao lại là huyện X? Huyện Y là thị xã của Tỉnh, gần ngay thành phố, còn huyện X tôi đi gần như là nơi xa nhất, và nghèo nhất tỉnh.

– Thì ban anh là ban mới. Các vị trí khác ở gần cần cho mấy ông kinh nghiệm ngồi, a mới ra trường về k được.

– Sao cái đéo gì mày cũng biết nhỉ?

– He he, e hóng từ các cụ thôi.

Nói nó thế nhưng tôi cũng biết, kéo tôi về kiểu gì các cụ cũng có sắp xếp, kiểu gì cũng là tốt nhất, chấp nhận về thì tôi cứ an phận thủ thường nhắm mắt nghe theo là được.

Bên ủy ban thì có hai chỗ đánh giá là ngon là Tài Chính và Nội vụ, cả hai đều không phải ngành tôi học ra nên chẳng thể ngồi được.

Bây giờ đang chuyển dần việc quản lý các dự án về Huyện quản lý, không quản lý chi tiết ở tỉnh nữa nên các huyện sẽ thành lập phòng Quản lý dự án, tôi sẽ được đúc vào 1 vị trí như vậy ở một huyện miền núi của tỉnh.

Bằng cấp có, trí tuệ có cộng với quan hệ, các cụ cũng mong tôi sớm trưởng thành.

Tôi gọi điện thông báo cho Hiền, em ậm ừ không nói gì, cũng do đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nên cả hai không quá bất ngờ, chỉ hơi hụt hẫng.

Tôi muốn cuối tuần xuống thăm em nhưng em không cho, nói cớ phải đi công tác, chỉ nhắc tôi nhớ mục tiêu của mình.

Trong lòng cả hai đều rõ, yên ấm thì dễ chứ khổ đau chông gai thì mấy ai muốn trải qua.

Nhận công tác tại đơn vị mới tôi cũng không quá bỡ ngỡ, công việc thực sự là rất nhàn, chú chủ tịch lại cùng dây với ông cụ nhà nên làm việc cũng dễ chịu.

Phòng mới lập nên chủ yếu vào kiện toàn tài liệu cho các hạng mục xây dựng cũ và đưa vào triển khai bước đầu mấy dự án mới.

Tôi chủ yếu ngồi đọc tài liệu, văn bản công văn, thỉnh thoảng đi photo đóng dấu.

Cả phòng 4 người, có một công trình duy nhất đang thi công là trạm y tế của 1 xã với vốn ngân sách khoảng 160 triệu đồng.