Chuyện đời tự kể

– Với em. Anh đã trao cho em món quà lớn nhất vào đêm qua rồi. Từ giờ… anh sẽ là của em… mãi mãi.

Vừa khóc vừa cười. Em đoán đây là khóc vì hạnh phúc em cũng chỉ biết ôm nhẹ Phương Anh vào ngực mà thầm cảm ơn ông trời.

Nhưng ông trời không cho ai cái gì cả. Đang hạnh phúc vì được ôm Phương Anh vào lòng… thì đcm cái nồi cháo cháy. Nó lại bắt đầu khét lên. 2 Đứa cuống cuồng dập lửa.

1 lúc sau đương nhiên lại là em. Nấu mì tôm 2 đứa ăn. Lúc này Phương Anh ngồi trên ghế nhìn xuống cái lắc chân mà cười em mới để ý đến Phương Anh không mặc áo con. Ngực Phương Anh không lớn. Nhưng so với trung bình thì em cảm nhận là to. 1 tay bóp chắc vừa đủ. Tý xịt máu mũi…

Mang 2 bát mì ăn thì 2 đứa chỉ có nhìn nhau mà cười. Biết sao giờ… cũng ngại lắm chứ. Ăn song lại cũng là em rửa. Phương Anh nhìn em rửa bát mà cười tít mắt.

– Nhìn gì… anh đẹp quá hả.

– Không. Nhìn anh vậy mà hôm qua uống hết mười mấy lon bia á…

Biết là bị nhắc đểu em hỏi ngay.

– Thế sau đó anh làm gì. Anh không nhớ…

Tất nhiên là Phương Anh chỉ nói đến đoạn Phương Anh và T dọn. Em thì say sml nằm ở ghế… còn sau đó Phương Anh đỏ mặt không kể (mà là có sau em hỏi Phương Anh cũng chưa bh kể, với em thì đêm đó vẫn là 1 bí ẩn).

2 người mới yêu. Ngồi tán phét lung tung. Thực sự cũng ngại quá mà chẳng nói được gì. Rồi cũng tới 3h chiều. Tiếng đt Phương Anh rung. Là bố em gọi. Khoảng 5h bố Phương Anh về. Phương Anh choàng dậy kêu em dậy nhanh. Nhìn Phương Anh khó khăn bước lên phòng (sau mới biết là đau âm đạo). Thay quần áo. Tháo ga giường. Dọn dẹp như chưa chuyện gì xảy ra. 4h Phương Anh tiễn em ra cổng.

– Bố em sắp về. Anh đi nhanh. Về tới nơi gọi nhanh cho em.

Em chỉ biết gật thôi. Nhưng vẫn không quên hôn nhẹ Phương Anh 1 cái. Phương Anh mặt đỏ lên.

– Nhanh lên. Còn đùa.

Em đạp trên xe đạp mà sao nắng hôm nay đẹp quá (xạo chứ vì đợt đó sang thu không còn nắng, nắng trong lòng vì em đã vượt qua được ngọn núi cao nhất của cuộc đời em rồi).

Đến đây thôi. Tranh thủ vào WC viết để ny gấp quần áo. Sáng mai đi sớm rồi.

Tình yêu thời bấy giờ thật vui. Vui kiểu ít toan tính hơn bây giờ. Thật sự từ ngày hôm đó. Tôi đã như là 1 con người khác, yêu đời. Mọi thứ trong mắt tôi là màu hồng.

Mối quan hệ của tôi và em trên trường thì do tôi cảm thấy chưa phải lúc công khai nên đã thống nhất cùng em rằng sẽ giấu tới lúc thích hợp. Chỉ là những cử chỉ quan tâm nhau đơn giản, nhưng nụ hôn vội vàng mà cả 2 trao nhau. Thực sự được bên em là quá đủ với tôi.

Sáng hôm đó, cũng như mọi ngày. Tôi vẫn cắp sách tới trường bỗng thấy em trước cổng trường. Chạy vội ra cạnh em định hù em thì em quay ngoắt lại. Chính tôi mới là người bị em hù.

– Tính hù người ta hả (vì thống nhất dấu nên ở trường vẫn gọi tên chứ không anh em)

– Haha. Ờ… nhưng bị bại lộ rồi. Mà sao chưa vào.

– À… em thở dài 1 tiếng mà lòng tôi như mềm đi.

– Cúp học không… em muốn được đi đâu đó với anh.

Thật bất ngờ với hành động đó của em. Tôi như không còn lựa chọn nào khác. Cất chiếc xe đạp, leo lên xe máy của em mà đi. Em ôm tôi rất chặt, tôi cảm nhận được rằng em có gì đó rất buồn. Buồn à… buồn thì nta hay đến khu vui chơi. Nghĩ là làm, tôi đèo em 1 mạch tới khu vui chơi.

– Ơ… anh lai em tới đây làm gì.

– Chơi chứ làm gì nữa. Hay muốn đi nhà nghỉ.

– Đùa này. Em đỏ mặt mà nhéo tôi 1 cái đau thật đau. Tôi thì cười như được mùa.

Mua 2 vé vào của cho 2 đứa. Sáng đó vẫn trong tuần nên khá vắng. Mua đủ thứ rồi mua xèng nữa. Nào đập chuột, đua xe, nói chung trong khu đó có trò gì là chúng tôi đều thử hết. Tổng kết là 600k và thu về được 1 đôi chuột bông từ trò gắp thú… lúc đó cũng muộn.

– Em muốn về chưa??? Anh lai em về.

– Em không muốn về. À… về phòng anh ăn cơm được không.

Đúng là từ đầu năm học tới giờ em cũng chưa biết phòng tôi. Tôi đồng ý. Lai em về cái chợ gần phòng. Mua thịt bò xào mướp đắng, canh bắp cải, đậu phụ sốt cà chua. Lai em về phòng tôi. Kể về phòng tôi thì đó là dãy trọ bình dân cho sv. Khá bé và không khép kín, phòng con trai nhưng tính thì cẩn thận nên sạch, chỉ là hơi ít đồ nhưng vẫn đủ sinh hoạt.

Mở cửa phòng em đã nhảy tót lên giường ngồi.

– Em không định phụ anh à.

– Em đâu biết làm… với nhìn anh làm thích hơn. Em nói và cười nụ cười đó. Tôi thực sự chưa bao giờ có thể phản kháng lại nụ cười đó.

– Thế lát lo mà rửa bát đó.

Tôi nấu thì nhanh lắm. Vèo cái đã song. Dọn dẹp mâm cơm. Tôi và em ăn và cùng kể về những trò chơi lúc sáng. Ăn song lại leo lên giường, lần này là nằm với lý do no quá. Chắc cạn lời. Tôi quyết định để mâm cơm ở đó, rửa sau. Leo lên giường ôm em.

– Em hôm nay sao thế???

Em như muốn tránh câu hỏi của tôi, chỉ biết rúc vào ngực mà nằm. Mắt đã dưng dưng giọt nc mắt. Bối rối quá, sợ em khóc thật. Bèn 1 tay giữ cằm em, môi tôi đưa xuống chạm vào môi em. Bờ môi ấy sao mềm và ngọt vị son. Chỉ hôn môi chạm môi. Rồi sau đó hơn mạnh hơn. Tay em đã vòng qua cổ từ khi nào. Tay tôi đặt ngay eo em. Rồi gì cũng đến. Cái lưỡi bắt đầu đưa sang, ban đầu em cũng né nhưng sau đó đã hòa làm 1. Lưỡi 2 đứa quấn nhau rồi tôi chỉ việc mút cái lưỡi của em. Được vài phút khó thở. Con thú trong người như bừng dậy. Ôm chặt em hỏi nhỏ.

– Em có hối hận không.

– Em yêu anh và em không hối hận.

Tôi lúc này như được bật đèn xanh. Hôn em càng mãnh liệt. Bàn tay đã đi du lịch rồi. Du lịch tới ngực. Tay em cầm lấy tay tôi như muốn ngăn cản. Ngăn sao được. Vừa cháo lưỡi vừa tấn công. Em không phòng thủ được cuối cùng cũng phải buông xuôi. Nắn bên ngoài là chưa đủ, bàn tay tham lam luồn ra sau mở dây ái mà mãi không thấy.

– Ở trước ấy… em tều tào nói nhỏ.

Tôi như được chỉ lối cởi 1 mạch hàng khuy áo cải em chỉ còn lại cái áo ngực màu đen. Cũng nhanh chóng, tôi cũng cởi luôn cái áo con (nói vậy thôi chứ em cũng luồn tay vào ngực tôi du hí lúc nào rồi). Bộ ngực đó. Lần đầu được thấy tận mắt. Không to cũng không nhỏ, vừa đủ, đầu ti hồng hồng, nhỏ nhỏ nhô ra.

Từ lúc này tay đã thoải mái mà nắn mà bóp. Em cũng đã kệ phó mặc cho tay tôi hết nắn, bóp rồi vê ti, chả mấy chốc mà 2 đầu ti cũng cứng và nhô lên. Lúc này tôi như đứa trẻ đòi sữa mẹ. Mút lấy mút để. Hết mút rồi liếm. Em chỉ còn biết rên, tay thì ôm đầu tôi mà vò. Miệng mút, tay lại đi du lịch tới mông rồi. Sờ 1 lúc thì đcm đời đt tới. Cả 2 như tỉnh dậy sau cơn lú. 2 em vội vã che ngực lại. Tôi thì ngẩn tò te.

Là ông anh kia gọi, bảo về nhà làm gì đó.

– Em phải về rồi. Tay thì đang cài lại áo.

– Có cần anh đưa về không.

– Không đâu anh. Nhà em có việc.

– Hãy để anh đưa em về.

Lưỡng lự mà em có vẻ gấp. Em cũng đồng ý để tôi lai về. Đi thật nhanh về nhà em. Đến cổng nhà em.

– Anh về đi. Em xl em phải vào.

– Anh biết rồi… em vào đi.

Đang tính quay đầu ra bến.

– Anh… Em yêu anh. Anh đi về cẩn thận nhé. Mắt em dưng dưng như muốn khóc.

– Rồi rồi… em vào đi. Tôi cười với em và chạy đi để em không ngoái lại.

Sau này tôi mới hiểu ngày đó thực sự là 1 ngày buồn với em.

Phần 5

Tất nhiên với bản năng của 1 đứa con trai. Tôi biết chuyện gì đó xảy ra mà không biết nên hỏi em là có chuyện gì không. Tôi về tới nhà nhắn vội đoạn tin.

– Anh về rồi, em có chuyện gì buồn à.

30 phút trôi mà không gì. Bỗng tiếng chuông tin nhắn reo lên.

– Anh về rồi à… không có gì đâu. Em ổn. (Cho bác nào có ny hoặc vợ là con gái nói ổn là đéll bao giờ ổn cả đâu, nói không giận đâu là các bác xác định cmnl).