Chuyến dã ngoại cuối cấp

Ngay trong giờ học tiếp theo, Quân đã đưa cho Khánh Huyền một tờ giấy trong đó đe dọa bắt cô phải đến nhà nó ngay chiều hôm nay, nếu không đừng trách nó sẽ kể hết mọi chuyện cho người lớn biết. Khánh Huyền cắn chặt môi đến bật máu, cô không ngờ mình lại gặp phải một người bạn trai đốn mạt đến thế.

Chiều hôm đó, Khánh Huyền nặng nề đi đến nhà Quân. Tần ngần mãi trước cửa nhà hắn, cô mới bấm chuông. Tiếng chuông ngân vang như báo hiệu một nỗi đau mới sắp đổ xuống đầu cô … “Cháu hỏi ai ?”, một người phụ nữ với đôi mắt sưng mọng mở cửa hỏi Huyền. “Dạ, cháu cần gặp bạn Quân”. Người đàn bà bỗng òa khóc “Cháu ơi, trưa nay thằng Quân đi học về bị tai nạn giao thông rồi, người ta vừa mới gọi điện cho cô lúc nãy, bây giờ cô phải vào viện xem nó thế nào, cháu có đi cùng cô không ?”. Khánh Huyền sững sờ vì thông tin mới này, lưỡng lự một lúc rồi cô đồng ý đi theo mẹ Quân vào viện, chiếc Spacy của Huyền lướt nhanh trên đường đến bệnh viện, ngồi sau là mẹ Quân. Cả hai vội vã đi vào trong bệnh viện, tìm đến phòng hồi sức cấp cứu. Cánh cửa mở ra, một bác sĩ đi ra, cả hai hồi hộp hỏi thăm tình hình Quân. Ông bác sĩ thở dài nhìn họ bằng cặp mắt thông cảm: “Bác và cô là người thân của cháu Quân à ? Rất tiếc chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng … cháu đã ra đi cách đây gần một tiếng rồi”…