Chuyện bựa thời đi học

Cấp 3, mình quá là nghịch, cô giáo chủ nhiệm họp lớp nhiều lần vừa nhìn mình vừa nói với cả lớp:

– Bạn nào học khối D thì sang lớp A2 học để chuyên hơn, còn đây là lớp khối A nên sẽ bất lợi cho các em

Cơ mà mình kệ, đang là đứa học giỏi tiếng Anh nhất, tội quái gì sang lớp khác để bị chìm nghỉm. Giờ Anh hay được phân công xuống ngồi với một lũ con trai để “giúp các bạn tiến bộ”. Và tất nhiên là cũng giúp theo kiểu cho chép bài nhiệt tình. Học thì ít, nói chuyện thì nhiều, ăn quà vặt trong lớp thì vô độ. Thỉnh thoảng cãi nhau với mấy thằng, vùng vằng lên bảo cô cô cho em về chỗ, em ngồi cuối không nghe thấy cô giảng. Cô phán xanh rờn: “Không nghe thấy hay là nói chuyện to quá nên mới không nghe thấy”. Chậc, xấu hổ đi xuống.

Lớp 12: Thời này chả có gì đáng nói, thi đại học đến mông rồi, nói thế cũng chả chăm học lên, vẫn phởn phơ, cuối cùng là năm ấy mình không được học sinh giỏi. Cũng chỉ tập trung vào học Toán Lý Hóa Anh Văn. Đi thi học kỳ, môn nào học thuộc là đều có phao cả. Bình thường là vứt thẳng lên bàn chép. Cuộc đời chưa bao giờ quay bài bị bắt. Đúng hôm áp dụng phương pháp quay mới: Ruột mèo, để trong lòng bàn tay, ngồi ngay bàn đầu đối diện giám thị. Đang chép ngon lành cô đi xuống nhỏ nhẹ: Xòe tay ra cho cô xem, rồi cô cầm phao đi lên trên. Chỉ cô biết và trò biết.

Thi tốt nghiệp. Ngồi cạnh cái đứa học cũng ngu toán vãi cả ra, nó chép bài mình, mình làm sai thay giấy nó cũng thay giấy. Thi tiếng Anh mình nhắc bài cho cả phòng. Thi Lý vs Hóa thì hóng hớt chờ chúng nó nhắc bài. Cuối cùng bị tốt nghiệp TB do cái môn Sử có 5 điểm. Ấy là còn bá đạo ôn có 3 câu, hôm sau thi đúng 3 câu đấy luôn nhưng có câu dài quá cóc thèm học. Gì chứ mình đi thi đoán đề hơi chuẩn.

Thời cấp 3 luôn là cái thời mà vui và đáng nhớ nhất. Có rất nhiều chuyện cỏn con xảy ra làm mình vui, mình buồn. Nhưng hàng ngày đều mong đến lớp để buôn chuyện với các bạn.

Phần 3

Thi đại học, mình đã nói với các bạn là mình không học khối A. Nhưng mình vẫn đi thi khối A. Nhớ hôm ý đến sớm, bê cái ghế giáo viên ra giữa bục giảng ngồi. Bọn nó bước vào thấy mình, hoảng hồn tìm chỗ ngồi vì tưởng mình giám thị (áo sơ mi quần tây, tóc thì dài ngoằng nhìn cũng già khú đế).

Ngồi cạnh 1 bạn, chỉ nhớ bạn ý đến từ Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Mình khoe mình học lớp ban A, bạn ý mừng như bắt được vàng, cậu cho tớ xem bài nhé. Ok thôi, mình tốt bụng mà. Toán thì làm qua loa. Hóa thay số từ kết quả lên ra cái số đẹp đẹp chẵn chẵn là khoanh. Lý thì úp đề 1 bên, ngồi khoanh theo cảm hứng. Bạn kia chép lấy chép để, cảm ơn rối rít. Năm ý mình thi khối A được 10 điểm 3 môn

Thi khối D, lặn lội về HN. Thi xong môn đầu ok, chờ chiều thi môn thứ 2 thì đi bộ tìm chỗ ăn, giữa trưa đi bị say cmn nó nắng. Chiều thi toán không làm được gì, chỉ ngồi lau nước mắt nước mũi. Thế là tạch. Về nhà không dám ngẩng lên nhìn ai, cũng không ai dám nói gì sợ mình tự kỉ.

Rồi bắt đầu ở nhà ôn thi đại học lại. Cũng đi học thêm môn Toán. Nhưng học được 3 tháng thì quá là buồn ngủ vì phải dậy sớm nên quyết định ở nhà ngủ cho lành. Trong 3 tháng cũng may mắn được thầy quan tâm, bạn chú ý. Vì là có mang theo 1 con rùa tên là Tiểu Anh Hùng (cấp 3 mình được gọi là Đại Anh Hùng vì hay đọc truyện kiếm hiệp, nghiện truyện đến nỗi cái gì cũng quy ra truyện). Cả giờ cứ ngồi nhìn con rùa bò, bò hết bàn rơi xuống đất cạch cái lại nhặt nó lên, cho nó bò…cứ thế… Hôm nào không mang rùa thì thơ thẩn nhìn ra cửa sổ. Thầy nhắc “H à, xe của các bạn không cần em trông đâu”. Quay vào được vài phút, lại nhìn ra cửa sổ, thầy lại gọi… Nghỉ học ở nhà thì chỉ có ngủ, tất nhiên là không thể ngủ công khai được. Cứ có người ở nhà là ngồi lên giường, bỏ bàn lười ra học. Mọi người đi vắng là gấp bàn ngủ. Nghe tiếng cạch mở cửa là lại bật dậy dựng bàn lên. Cứ thế.

Đi thi năm 2, chọn lấy chọn lui một cái trường (vì mất hết cả tự tin), cuối cùng chọn cái trường được thi nhờ ở nhà, không phải về HN. Đúng là thi ở nhà thì tự tin lên hẳn, vì cả phòng có mỗi mình thi trường ấy. Cho các bạn chép bài mái thoải, lại ngồi cạnh 1 bạn học giỏi. Thế là 2 đứa bàn trên quay xuống, 2 đứa bàn dưới nhòm lên, đứa bên phải quay sang nhìn bài 2 đứa mình. Thầy cô giám thị cũng khá là dễ.

Thi xong về quê chơi. Lúc biết tin có kết quả, tay run run gọi tổng đài, vừa gọi vừa nấu ăn, run đến nỗi đang xào gan đổ luôn bát nước hến vào nấu rồi vội vàng chắt ra. Lúc người ta đọc kết quả, không tin vào tai mình nên nhờ đọc lại. Lúc biết đỗ cmnr, hét như con điêng từ nhà ra bếp. Và thế, em đã trở thành sinh viên.

Cái chuỗi ngày chơi bời liên miên và học hành lười biếng, mưa nghỉ, nắng quá nghỉ, ngủ dậy muộn nghỉ, lên lớp thì ngủ mơ giật mình các kiểu bắt đầu. Thậm chí còn không biết cả mặt cô giáo. Vẫn thấy, đi học đại học đúng là quá phí thời gian mà, ra trường chả làm cái gì liên quan đến cái mình đã học. Cũng may là mình ít đi học chứ không thì…Hầy!

Kể nốt chuyện đi học. Xưa học dốt chuyên môn lấy sách giải ra chép. Có lần bị gọi lên bảng. Lấy bọc sách thường, bọc vào quyển sách giải mang lên chép, thỉnh thoảng sửa đổi câu từ một tí. Chép xong đi xuống mặt nhăn nhó: Bài này khó quá cô ạ. Em nghĩ mãi mới ra. Cô đọc bài trên bảng rồi cho 10 điểm.

Lần khác vẫn bị gọi lên bảng môn ấy (Hóa, cô quý mình mà). Lần này thì cô không cho cầm vở cầm sách gì cả. Lên bảng chả nghĩ ra cái gì, viết rồi xóa, viết rồi xóa, túa cả mồ hồi hột. May bọn bạn ngồi dưới biết mình bí nên giả vờ trao đổi bài với nhau, nhưng nói 1 cách rất là to đủ cho mình nghe thấy. Mừng như bắt được vàng. Và hình như cũng được 10 điểm. Cô còn khen mình với bọn khóa dưới là mình học giỏi.

Nói về chuyện nhắc bài thì có muôn vàn chuyện hay ho. Một lần thằng bạn bị gọi lên đọc bài Sóng của Xuân Quỳnh. Thằng bé gọi là căng mắt ra nhìn khẩu hình miệng của bọn ở dưới. Đọc câu được câu không, ấp a ấp úng, đến khổ cuối chả hiểu nó nhìn kiểu gì mà thốt ra câu: “làm sao ta nhớ ra” (Thay vì “Làm sao được tan ra” ). Cô đuổi xuống: Không học thì làm sao mà nhớ ra được, 0 điểm. Một cách nhắc bài khác tinh vi hơn là khi 1 đứa bị gọi lên bảng các môn đọc thuộc thì bọn bàn đầu có trách nhiệm mở sách ra để trước mặt, thằng bị gọi thì cố gắng đứng gần quyển sách nhất có thể và cũng căng mắt ra để đọc những dòng chữ ngược (vì thế mà mình đọc chữ ngược hơi bị giỏi). Nhưng mắt thì suýt lác toàn phần.

Hồi xưa hay có trò viết thư cho nhau. Có lần con bạn ngồi cạnh được nhận thư, mình đòi đọc nó không cho. Mình bảo không cho thì mình sẽ mách cô là nó đọc thư trong giờ. Nó cũng không cho. Mình đứng dậy “Em thưa cô”. Con bé giật bắn đút thư vào trong ngăn bàn. Cố quay xuống hỏi làm sao -“Cho em ra ngoài ạ”

Góp nhặt những chuyện thời đi làm:

Trước hay làm việc với bọn nước ngoài, có lần có 2 thằng người Đức nhìn mặt rất là ngu sang. Dẫn chúng nó đi chơi 1 vòng Hà Nội rồi tối sang chảnh lên tầng 20 hay 21 gì đó của Sofitel ngồi (1 lon coca vãi cả 80k). 1 trong 2 thằng gọi 1 ly cocktail được trang trí bằng 1 bông hoa lan. Mình buột miệng bảo: ở Việt Nam bọn tao ăn cả đồ trang trí. Rồi quay ra ngắm cảnh HN (ngồi đó view quá là đẹp). Được lúc quay sang thấy thằng kia mồm đang nhai, mình hỏi mày ăn cái gì đấy, nó bảo: Tao đang ăn bông hoa @@.

1 lần khác vẫn là thằng bé, dẫn nó đi ăn Kem Tràng Tiền, nói: Ở Việt Nam bọn tao ăn được cả cái que của cây kem. Thế là thằng bé cũng cho vào mồm nhai ngấu nghiến.