Chơi đĩ ở Thảo Cầm Viên - Phần 1

– Ðây là lần đầu tiên. Vũ chỉ muốn đi cho biết không có ý ăn chơi gì đâu … đâu có tiền!

– Anh biết đây là đâu rồi gì ?

– A, tôi có nghe nói chỗ này là dzậy dzậy đó … nhưng bây giờ nhìn Thủy Tiên tôi không tin là thiệt. Có thiệt là … ???

– Có gì anh cứ nói thẳng ra đi.

– Có thiệt là … là Thủy Tiên … làm gái hay không ? Sao nghe cách nói không giống thứ dân đó.

Bỗng nhiên cô gái buông tay cậu học trò ra, dựa lưng vào thân cây gần đó, vén mái tóc thề sang một bên, mặt quay về hướng khác không nói năng gì. Thấy bộ không ổn, cậu học trò ra chiều giải thích cho câu nói hơi trực tính của y vừa rồi.

– Xin lỗi Thủy Tiên vì đã xúc phạm tới. Thật tình Vũ nghe bạn Vũ nói vậy chứ Vũ thiệt không có ý nói vậy … xin lỗi Tiên … xin lỗi thiệt mà! … Ðừng giận …

– Không, anh không có lỗi chi cả, Thủy Tiên chỉ thấy hơi buồn thôi.

– Buồn chuyện gì, cho Vũ xin lỗi … Thủy Tiên đừng buồn nữa nghen … đi mà!

– Không, em không buồn anh. Em chỉ thấy buồn cho mình. Lời của anh nói không phải không đúng, quả thiệt em làm gái … nhưng …

– Nhưng sao hả Thủy Tiên ?

– Nhưng đó chỉ là do hoàn cảnh thôi …

Cậu học trò vỗ “đét” lên đùi.

– Vũ đoán ngay ra là vậy … chứ thấy Thủy Tiên dễ thương như vầy lẽ nào … lẽ nào …

– Anh nói chơi đó hả ? Em mà dễ thương ?

– Nói thiệt, Vũ học gần hết cấp ba nhưng chưa thấy ai dễ thương như Thủy Tiên. Chẳng lẽ chưa từng ai khen Thủy Tiên đẹp … Vũ nói thiệt đó !

– Em không dám nhận lời khen của anh đâu … chắc bây giờ em đang đứng trong bóng tối nên anh mới nói vậy, lúc ra ánh sáng anh chê em cho coi!

– Bây giờ cũng sáng nè … em coi trăng to quá! Ðủ sáng rồi ..

Im lặng một lúc, cô gái lên tiếng:

– Hay là mình đi tới bên kia đi anh. Chỗ này có gió lớn em sợ lạnh. Bên kia nhìn trăng sẽ rõ hơn. Thấy anh coi bộ cũng thích ngắm trăng ?

– Ờ được. Vũ cũng thấy hơi lạnh … Ừ, Vũ thích ngắm trăng … má Vũ hay nói Vũ là một con người lãng mạn.

– Thủy Tiên cũng thấy anh là người lãng mạn.

– Sao Thủy Tiên nói vậy ? Chẳng lẽ nhìn bề ngoài thì biết sao ?

– Qua cách ăn nói từ tốn chậm rãi của anh, em đoán thế!

Cô gái chìa tay ra cho cậu học trò nhút nhát nắm. Trong bóng tối nhập nhòa, cậu có phần bạo dạn hơn, tuy rằng trái tim cậu như nhảy khỏi lồng ngực.

– Sao em không qua chơi chung với đám bạn bên đó – Cậu bỗng đổi cách xưng hô.

– À, em không thích chỗ đông người, với lại em không thích ồn ào.

– Hèn chi em ra đây phải không ?

– Hồi nảy bên đó em nhìn qua thấy anh đứng lóng ngóng một mình định tới hỏi thăm anh.

– À, thì ra vậy. Anh (đổi cách xưng hô) cũng thích chỗ yên tĩnh hơn. Bên đó chắc có tới hai chục người, hả em ?

– Không, chỉ khoảng mười người thôi. Ba gái bảy trai. Hình như còn tới thêm nữa …

– Ủa vậy sao chia thành đủ cặp được.

– Không sao, họ tính được mà. Chủ yếu là quậy cho vui đó thôi, đâu cần chia đủ cặp.

– Thủy Tiên ra đây một mình có bị họ nói gì không ? Coi như mất một người đẹp rồi.

– Nói gì chớ, em ra đây là tự nguyện mà đâu có ăn chia với ai đâu mà nói.

– Thật sự đến bây giờ anh cũng không nghĩ là em làm cái nghề này …

Cả hai im lặng.

– Lúc đầu em cũng không ngờ mình chọn con đường này, nhưng qua được vài lần đầu thấy quen … thấy không có gì … đôi khi thấy cũng vui … ngày tháng qua mau hơn.

– Em làm ở đây bao lâu rồi ?

– Cũng mới đây thôi anh à. Em định từ từ kiếm được chút tiền sẽ đi học trở lại.

– Em định học ngành gì ?

– Ước mơ của em không cao xa lắm, chỉ mong là một cô giáo dạy cấp một. Em thích con nít lắm, phải không anh … chúng ngây thơ quá nhỉ !

Cậu học trò trẻ thở dài không biết phải nói điều gì khi nghe cô gái tâm sự. Cả hai lững thững bước lên gò đất cao cao gần đó.

– Mình ngồi lại đây nghe anh. Chỗ này yên tĩnh lại khuất gió, có ánh trăng đẹp.

Xem thêm: Phần 1Phần 2Phần 3