Chị Vy hàng xóm

– Uhm…

– Nãy giờ cũng chưa biết gì về tụi em lắm… em cũng kể về hai tụi em đi.

Thế rồi hai chúng tôi cũng giới thiệu lại bản thân. Cuộc nói chuyện hai bên cũng biết nhau, chị thảo suốt ngày cứ để ý tôi chọc tôi hoài trong khi thằng Minh thì cứ như không để ý gì… cứ hởi nói câu gì là nói móc… tôi, tôi cũng biết bà chị này cũng thích mình lắm… hai chúng tôi nói chuyện một hồi rồi cũng chào chị mà đi về. Dường như đã làm quen được hai chị em nhà này.

Về đến nhà tạm biệt thằng Minh tôi vừa bước vào con hẻm… nghe tiếng Anh Hải:

– Thôi em im đi, suốt ngày cứ làm tôi mệt mỏi… em không biết mệt à… cứ ghen này ghen nọ…

Chị Vy khóc lóc… híc híc… huuhuhu… tôi không ghen hay nghi ngờ anh sao được. Suốt ngày tối nào cũng về trễ. Đi làm gì mà 9 – 10h tối mới về.

– Tôi đi làm nhiều công việc… thì mới tối giờ đó mới về… sao em cứ.

– Thôi khỏi nói chuyện đó nữa… còn cái dấu son trên áo của ông là của ai.

Mọi người xung quanh xóm tôi tụ tập lại xem hai vợ chồng nhà chị đang cãi lộn om sòm. Tôi cũng mới biết là anh Hải và chị Vy lần đầu tiên cãi lộn nhau đấy… từ lúc dọn về nhà đến bây giờ chưa bao giờ cãi lộn. Mà cuộc cãi lộn này dữ dội thật.

– Thì đi làm đi với mấy ông xếp… bọn họ kêu mấy em tiếp viên ra… nhưng tôi không có ôm hay gì hết… mấy cô đó lỡ hôn lên áo tôi.

– Ông nói quá… vô lý tôi không tin…

Trong nhà của chị bổng có cô gái trẻ đẹp trong cũng khoản bằng tuổi tôi bước ra chửi chị:

– Ê cái con kia, tao thấy mày cũng mất dạy thật dám chửi chồng hả.

Chị mặt đỏ bừng… tiếng lại tán cô gái một bạt tay… mày dám dụ chồng tao hả…

Anh Hải cũng tức tối bước lại tán chị Vy một cái… miệng chị Vy máu me văng ra… lòng tôi tức giận muốn tiếng lại đánh cho hắn một trận.

Thằng nhóc bo khóc:

– Huhuhhu… sao ba đánh mẹ… huhuhu.

Anh Hải: Uhm khỏi giấu gì hết… giờ tôi không quen cô nữa… chán cái nghèo nàn của cô rồi. Thôi chia tay đi… cho tôi nhờ.

Cô gái trẻ:

– Có phải vậy không anh… hai chúng ta chính thức quen nhau rồi hả. Nghe chưa con kia… anh Hải chỉ yêu mình tao thôi.

Chị Vy khóc lóc trông thấy mà tội nghiệp mọi người xung quanh bàn tán, không ai dám can thiệt mà bước vào nói một câu giúp đỡ hay công bằng cho chị. Tôi mới tức giận tiếng lại gần mà nắm tay thằng Bo rồi đỡ chị Vy đứng dậy.

– Anh quả là người chồng khốn nạn… chị Vy là người vợ quá tốt đối với anh vậy… anh có biết anh là người hạnh phúc khi có chị lắm không… anh có nghĩ mình quá tàn nhẫn không.

– Mày thấy hạnh phúc à… tao thấy suốt ngày phải lo cho hai mẹ con nó… nếu mày thấy vậy thì tao nhường cho mày đó… mày thích thì chơi nó đi.

Mọi người cả xóm xung quanh bàn tán xôn xao… “trời trời… nhìn nó kìa, cái thằng khốn nạn… chó đẻ… đi ra khỏi xóm này ngay.” Mẹ tôi và Ba tôi thấy tôi cũng đứng ra nói một câu nói giúp cho chị, và cũng thấy con mình bị thằng này nói xấu… mẹ tiếng lại chửi vào mặt nó:

– Anh đừng có nói câu nói ngang ngược vậy… vợ anh không thương mà còn xua cho người khác… người thì không biết thương vợ… đi quen vợ bé bên ngoài. Cái con nhỏ kia mày quen nó đi cũng có ngày nó cũng bỏ mày.

Ba tôi: Mời mày ra khỏi xóm này nhanh… hay là đợi mọi người đập mày một trận.

Mọi người chửi cặp đôi khốn nạn đó, cả đám xúm nhau chửi anh Hải… đuổi hắn ra khỏi xóm. Mẹ tôi nói với chị Vy:

– Thôi em đừng có khóc vì con người này nữa. Trông chị Vy thật là tội nghiệp còn khóc lóc… thằng Bo nó cũng khóc theo… Tôi dỗ dành thằng nhóc:

– Thôi thương Bo, bo nín đi.

Cặp đôi khốn nạn đó vừa đi, mọi người trong xóm ai cũng giải tán về nhà nấy. Mẹ tôi đưa chị Vy và thằng Bo về nhà của chị, an ủi chị rồi cũng về nhà. Tối hôm đó tôi sợ chị buồn cũng qua nhà an ủi chị. Tôi nói với mẹ:

– Mẹ ơi! Chắc con qua nhà chị Vy an ủi chi và trong thằng Bo nữa… con thấy chị cũng ủ rũ buồn hoài.

– Uhm con qua nhớ an ủi. Đừng có làm gì mất lòng hay để chị buồn nha.

– Con biết rồi.

Tôi mới bước qua nhà chị. Tôi gọi:

– Chị Vy ơi.

– Ơi… em qua đây làm gì vậy.

– À… em thấy chuyện hồi chiều. Sợ chị buồn nên cũng qua đây an ủi, lo cho thằng Bo nữa.

– Chị bớt buồn đi, mặc kệ anh Hải. Lo cho thằng Bo là 9 kìa.

– Chị tức lắm, anh Hải khốn nạn thật… huhuhu.

– Nữa thôi đừng khóc… đừng suy nghĩ anh nữa. Chị buồn xứng đáng vì người chồng như vậy sao. Chị Buồn thằng Bo nó còn nhỏ nó cũng không biết gì buồn theo kìa.

– Đúng không bo. Thôi Bo dỗ mẹ nín đi nè.

– Mẹ… mẹ… đừng khóc nữa… híc híc…

– Đúng đó, còn có mọi người ở xóm quan tâm và lo cho chị mà, ủng hộ cho chị mà.

– Anh Hải thì chị buồn một phần, nhưng một buồn khác là thằng Bo hai mẹ con không biết sao mà sống đây. Chị đi làm công nhân không đủ mà nuôi nó.

– Yên tâm còn có em.

Chị giật mình:

– Em à.

– Không… em chưa nói hết, còn có mẹ em, mọi người ở xóm. Chị cần cái gì cứ nói, mọi người sẽ giúp chị.

– Cám ơn em. Chị cũng không biết nữa, chắc chị sẽ dọn nơi khác ở.

– Thôi chị đừng đi em thích thằng Bo và chị ở lại đây. Nhà này của hai anh chị mà, nếu ly dị chị vẫn được hưởng mà.

– Nhưng chị không biết nữa…

Tôi chỉ biết an ủi, dường như không biết nói sao để chị cảm thấy vui và bớt đi nỗi buồn. Còn chuyện chị định rời khỏi đây tôi cũng muốn rời xa chị. Chị mới nói với tôi:

– Em trông thằng Bo và nhà dùm chị. Chị đi ra ngoài một tí.

Tôi hỏi chị:

– Chị đi đâu.

– Chị ra ngoài khoay khảo một tí cho đỡ buồn.

– Uhm vậy chị đi một tí rồi về nha.

Chị vào nhà thay đồ mặt chiếc váy màu đen… nhìn thấy chiếc đầm đơn giản nhưng tôi thấy Chị Vy vẫn lúc nào cũng đẹp. Chị bước… kéo chiếc AirB ra khỏi nhà leo lên xe, trên người mặc chiếc đầm trên một chiếc tay ga nhìn sang trọng, nhìn chị đẹp làm sao. Tôi trông thằng Bo dùm chị ngồi cạnh cu Bo, cùng nó xem hoạt hình. Nó cũng lắm trò thật, vui chứ, lâu lâu nó chọc tôi ngồi khiều móc tôi, rồi đánh tôi rồi chạy, cái thằng ranh con này nó nghịch thật.

Nó đòi hỏi đủ thứ lâu lâu tôi phải gọt táo cho nó ăn, rồi còn đòi ăn kem nữa chứ. Ăn xong bắt tôi đi mua sữa cho nó. Một lát nó ngồi xem hoạt hình xong… rồi cũng ngoan ngoãn mà ngủ. Tôi đưa thằng Bo lên giường nằm. Giờ này là khoảng gần 10h thằng thì ngủ rồi. Chị giờ này còn chưa về không biết đâu vậy kìa… nghe từ đầu hẻm xa xa có tiếng xe tay ga dường như là tiếng xe của chị, tiếng xe chạy khá nhanh vào hẻm… xe chạy dừng ngay trước cổng… nghe tiếng chân chống… CẠCH… tôi bước ra ngoài. Thấy bóng dáng cô gái bước đi uyển chuyển, đảo qua đảo lại thì ra đó là chị Vy. Tôi vội chạy ra đỡ chị. Chị bước vào nhà bước đi lảo đảo, tôi phải ôm sát chị đỡ chị. Chị Vy hỏi tôi:

– Bo nó ngủ rồi hả em.

– Nó ngủ rồi chị Ạ.

Tôi nghe mùi nồng nặc đó là mùi bia trên người chị, hình như chị đã uống say, chị vừa đi đâu đó uống bia một mình cho bớt buồn. Trên người chị nồng mùi bia nhưng lẫn mùi thơm của nước hoa trên người chị. Bỗng chị ọe… oe… tôi biết chị muốn nôn ra bên ngoài, tôi đỡ chị vào nhà phòng tắm… một tay thì đưa ra sau lưng chị, tay chị thì vác trên người tôi… chị mới khom xuống nôn ra toàn là thức ăn và mùi bia nồng nặc… tôi mới vỗ vỗ vào lưng chị cho chị đỡ mệt… Tôi thấy chị chu cái mông ưỡn lên.