Cặp vợ chồng dâm đãng

Dì không biết tiếng Mỹ, không biết lái xe thì làm sao mà có thể theo dõi hai người được. Thật lòng thì Dì Chín thuơng hai chị em Linh lắm, Dì là con út trong gia đình. Thuở Dì còn bé, một tay mẹ Linh đã lo lắng ẳm bồng Dì nên bây giờ Dì con Linh Quỳnh như con ruột. Nhưng không phải vì lẽ đó mà Dì nhắm mắt làm ngơ để mặc cho câu chuyện loạn luân tiếp diễn trong căn nhà nầy được. Mà nói ra thì cũng khó, vì Dì chẳng có một bằng chứng nào xác thật để buộc tội. Mà làm lớn chuyện ra thì cũng chẳng đẹp mặt chút nào nên Dì đành phải ngậm miệng nuốt đắng cay. Cho nên Dì phải âm thầm tìm mọi cách giải quyết sao cho ổn thỏa…

Đạt là một thanh niên đẹp trai, khỏe mạnh và cũng tương đối có học thức. Chàng đến Mỹ theo đợt sóng người tỵ nạn đầu tiên rời Việt Nam đi tìm tự do. Một thân một mình nơi xứ lạ quê người. Đạt cũng bươn chải đủ mọi cách để kiếm sống. Giữa lúc buồn chán nhất thì tình cờ Đạt gặp lại Dượng Chín. Đạt mừng rỡ chạy lại rối rít :

– Đại Úy còn nhớ em không? Em là Truơng Công Đạt, Đạt thủ kho ban 4 nè.

Dượng Chín niềm nỡ bắt tay Đạt. Dượng còn lạ gì anh chàng lính kiểng ngày xưa này, binh nhì mà lúc nào cũng có quần áo chỉnh tề, tay đeo đồng hồ vàng chạy xe Scootter mà ngày trước Dượng coi kho xăng dầu ở Hải Quân. Mỗi lần Dượng ký phiếu xăng thì chính tay Đạt phát chứ ai.

Dượng hỏi thăm hắn :

– Cậu qua đây với ai? Có vợ con gì chưa?

– Dạ em qua đây có một mình. Ba má em vẫn còn ở bển….. vợ con thì cũng chưa. Hay là Đại Úy với em ghé tiệm nào làm một ly cà phê nha.

Dượng Chín bằng lòng ngay. Giữa cái xứ sở lạnh lẽo nầy, gặp người đồng huơng đã quý, đừng nói chi là người chung đơn vị đã từng làm việc cận kề mấy năm trường. Bên ly cà phê hai người hàn huyên có vẻ tương đắc lắm.

Sau bữa đó, thỉnh thoảng Đạt ghé thăm Dì, Dượng Chín. Miệng thì hỏi thăm mà mắt Đạt thì cứ liếc hai chị em Linh, Quỳnh. Dì Chín có vẻ không thích hắn lắm, Dì tỏ ra mặt nên bẵng đi một thời gian không thấy Đạt đến chơi.

Hôm nay Dì Chín chợt nhớ tới cái gã thanh niên đó. Dì loay hoay tìm trong cái sổ ghi điện thoại cũ mà đã bao lâu nay Dì không cần đến, thời may Dì tìm thấy được.

Từ đầu giây bên kia, giọng một người con gái cất tiếng làm Dì giật mình :

– Dạ, anh Đạt không có ở đây

– Cô cho tôi hỏi thăm, chừng cậu Đạt về thì nói giùm là….

– Dạ anh ấy đã dọn đi rồi, nhưng bà có cần gì thì nhắn lại. Thỉnh thoảng ảnh có ghé đây lấy thơ tôi sẽ nói lại cho.

– Lâu quá không thấy cậu ấy ghé chơi nên vợ chồng tôi cũng nhớ. Vậy nếu cậu ấy có về đó thì nhờ cô nhắn lại giùm là… Dì Dượng của Linh Quỳnh nhắn cậu ấy ghé nhà có chút chuyện.

Hơn tuần sau thì Đạt ghé thật. Dì Chín niềm nở với Đạt hơn mọi lần. Dì hỏi thăm đủ thứ, giữ Đạt ở lại nhà ăn cơm, rồi còn ngỏ ý mời Đạt về ở chung một nhà cho vui. Đạt vừa ngồi ăn mà mắt cứ liếc cái bộ ngực căng phồng của Linh. Bấy lâu nay hắn sống cuộc sống chay tịnh bất đắc dĩ. Gặp gái là nước miếng nhiễu ra thiếu điều ướt áo. Nhưng kẹt là Linh lại là cháu của Dượng Chín, cấp chỉ huy của hắn ngày xưa mà cho đến giờ hắn vẫn còn kính nể nên chưa dám thả dê. Bữa nay nghe Dì Chín mở lời, hắn cũng làm bộ suy nghĩ 5-10 giây lấy lệ rồi đồng ý một cái rụp :

– Dì Dượng (hắn không còn kêu bằng cấp bậc nữa vì Dì Chín không muốn nghe kêu nhau bằng Trung Úy, Đại Úy nữa) có lòng cho cháu share phòng thì còn gì hơn nữa. Lâu nay cháu ăn cơm hàng cháo chợ vừa tốn tiền vừa mất sức quá…

Dì Chín nói với hắn màkhông cần bàn qua với lại Dượng Chín :

– Cháu cứ dọn về đây ở cho vui. Nơi xứ lạ quê người cũng đỡ lạnh lẽo, Dì Dượng coi cháu cũng như… con cháu trong nhà vậy mà.

Cuối tháng đó, Đạt dọn về ở chung nhà với Dì Dượng Chín cùng Linh, Quỳnh. Dượng Chín cay cú lắm. Dượng thấy rõ ý định của Dì Chín muốn gài Đạt với Linh nhưng Dượng Chín cũng không làm gì hơn được. Dượng buồn bục, cay cú và thường hay bỏ nhà đi nhậu nhẹt say sưa với mấy ông bạn cũ. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Linh thấy Đạt bảnh trai, lịch sự, nói năng lưu loát thì cảm mến ra mặt. Đã vậy Dì Chín còn tìm đủ mọi cách khuyến khích hai người đi chơi, có việc gì sai Linh đi, Dì cũng nhờ Đạt đi đưa, đi đón.

Từ ngày có Đạt về ở chung, Linh cảm thấy cuộc sống đáng yêu hơn. Dù sao Đạt cũng trẻ tuổi, đẹp trai hơn Dượng Chín và nhất là Linh không phải mang mặc cảm tội lỗi mỗi khi nàng cùng đi với Đạt ra ngoài đường.

Thấy mọi việc ổn thỏa, vào một dịp cuối tuần Dì Chín cứ nằng nặc đòi Dượng Chín phải lái xe đưa Dì và Quỳnh đi ăn cưới một người cháu họ trên miền Bắc cách đó hơn bốn giờ lái xe. Dì viện cớ là từ ngày qua Mỹ đến giờ Dì cứ ru rú ở trong nhà mãi chịu không nỗi. Dì cần đi thăm gia đình người cháu, đồng thời dự tiệc cưới luôn. Dượng Chín bất đắc dĩ phải làm vui lòng Dì. Thật tâm thì Dượng cũng thương Dì lắm. Dượng thấy từ ngày qua Mỹ đến giờ, Dì như một cái bóng mờ trong xã hội, Dì sống như để cho hết kiếp người chứ không còn tha thiết gì nữa…

Nhà chỉ còn hai người, Đạt đề nghị hai người đi ăn tiệm cho gọn, khỏi cần nấu nướng chi cho cực. Linh vui vẻ đồng ý ngay với đề nghị nầy. Nàng nũng nịu hỏi Đạt :

– Anh thấy Linh mặc đồ nào đẹp? Linh muốn dành cho anh bữa nay đó…

Câu nói tình tứ, chứa đựng nhiều hứa hẹn làm Đạt cảm thấy nôn nao trong lòng. Chàng nịnh khéo một câu :

– Anh thấy Linh mặc cái gì cũng đẹp hết. Nhờ Linh có….. cặp đùi dài, mặc đồ Tây cũng đẹp mà mặc đầm cũng xinh.

Đạt mỉm cười một mình vì ngưng lại kịp. Suýt chút nũa chàng đã lỡ miệng. ( Mà Linh…..không mặc gì hết lại càng đẹp)

Nghe Đạt nịnh mình, Linh vui ra mặt. Nàng chọn bộ đồ ưng ý nhất mặt rồi sánh đôi với Đạt ra xe như một cặp tình nhân hạnh phúc nhất trần gian.

Từ ngày có Đạt về ở chung, cái liên hệ đen tối giữa Linh và Dượng Chín coi như chấm dứt. Cả hai đều biết là Dì Chín đã biết câu chuyện tội lỗi của họ, cho dù là biết một cách lờ mờ thôi. Nhưng chuyện mời Đạt về ở chung đã nói lên tất cả. Dì không hề nói thêm một tiếng nào về vấn đề đó nữa, điều này khiến Linh và Dượng Chín phải e sợ. Không ai bảo ai mà cả Linh và Dượng Chín cùng tránh né nhau. Còn phần Linh thì ăn quen nhịn hỏng quen. Thật sự thì suốt gần 6 tháng trời lén lút với Dượng Chín, lúc nào Linh cũng cảm thấy chưa đầy đủ với nàng. Cuộc tình lúc nào cũng chụp giựt, nay thì Hotel rẻ tiền, mai thì trên xe, mốt thì công viên… Nhưng từ cái ngày bị Dì Chín cảnh cáo Dượng Chín cũng tránh né. Hai người không có dịp gần nhau nũa thì Linh bắt đầu thấy nhớ, thấy thèm. Những buổi tốt nằm trùm mền, nhớ tới hàm râu như bàn chải của Dượng chà trên mu lồn làm người Linh nổi gai ốc. Sự thèm khát, đòi hỏi của thể xác như thiêu đốt người nàng.

Tiếng Đạt cắt đứt luồng suy nghĩ của Linh, đưa nàng trở về thực tại :

– Ắn rồi còn đi về chứ.

Linh ngước nhìn Đạt tình tứ :

– Về… để làm cái gì chứ?

Nàng vừa nói mà ánh mắt lẳng lơ như chờ đợi.

Đạt cũng không vừa, chàng trả lời bằng một câu cũng tình tứ không kém :

– Bộ tính nuốt lời hứa sao? Hồi nãy Linh đòi anh dẫn đi ăn rồi có hứa là dành cho anh bữa nay đó mà không nhớ hay sao?