Bức tranh khỏa thân

Cứ mổi thứ bảy, hai giờ đồng hồ… Đã một tháng trôi qua, ngồi trước tấm bố trắng tinh khôi, cầm cái palette đã nặn đầy màu trên tay, cô gái làm mẩu nằm trần truồng trên cái giường trải drap trắng muốt… mà sao trong đầu nó trống rổng không có một tí cảm hứng nào, nó phân vân không biết phải vẽ thế nào. Hiện thực, trừu tượng, lập thể, siêu thực. Mạnh hay nhẹ. Trưởng hay thứ. Nó chỉ biết cái nó muốn là một bức tranh khoả thân, một cô gái hết sức thánh thiện, cái thánh thiện tồn tại trong mổi con người mà ai ai cũng có. Nó từng học, từng vẽ biết là bao nhiêu cô gái khoả thân rồi, từng đường cong… cái cổ, cái bầu vú, cái eo, cái bụng, cái mông, cái đít. cái đùi. Lớn, vừa, nhỏ. Gấy ốm, vừa người, mập mạp nó thuộc như cháo ! Vậy mà không biết tại sao bây giờ nó lại phân vân không biết phải vẽ như thế nào. Cái nó muốn là một con người có da có thịt, cái da cái thịt của một con người hết sức trần tục, hết sức khêu gợi cái lòng ham muốn nhục dục của con người, cái nó muốn là một tinh thần thánh thiện, một cái trong sáng vô tư, trong sạch tinh khiết tồn tại trong bất cứ con người nào… Tất cả đều tồn tại trong một thể xác hết sức trần tục…

Nó mướn cô gái làm mẩu này là một cô bé sinh viên nhảy dù mà nó vô tình quen biết khi đi karaoke với tụi bạn. Với quyết tâm lấy cho được cái bằng đại học rồi về giúp lại cho các em nhỏ ở cái chốn quê mùa nghèo nàn và đốt nát mà cô sinh ra và lớn lên. Gia đình nghèo quá không có tiền cho cô bé ăn học, cô bé phải nhảy dù 1 tháng 1 lần để kiếm tiền mà ăn, mà ở, mà học ở cái xứ sở mà không một người quen biết… Qua trò chuyện, quen biết, thông cảm, rồi một chút lòng ưu ái nghệ thuật… Cuối cùng thì cô gái chịu làm mẩu khoả thân cho nó với giá 150.000 đồng / buổi 2 giờ đồng hồ. Vậy mà 1 tháng trôi qua rồi mà nó vẩn không biết phải vẽ cái gì. Nhìn cô bé trần truồng nằm ngủ trên giường, cái gương mặt trái soan trắng hồng, hai cái vú không to quá, không nhỏ quá, cái bụng trắng phao, cái lồn mủm mỉm lơ thơ một ít lông, cái dáng thon thon, cái nước da trắng trẻo mịn màng, tấm drap giường phẳng phiu trắng muốt… Vậy mà nó không biết phải vẽ cái gì, vẽ như thế nào…

Nó nhớ lại, lần đầu tiên thấy một cô gái trần truồng ngồi trước mặt… Cầm cây bút chì trong tay mà con cặc nó cứng ngắc trong cái quần. Ôi ! quá đã, cái vú con gái thật sự ngay trước mặt, cái lồn con gái thật sự ngay trước mặt. Cô gái có lớn tuổi một chút, nhưng lần đầu tiên nó nhìn thấy phụ nữ trần truồng… không bở ngở, không xúc động sao được chứ. Rồi nó giật mình tỉnh lại khi ông thầy vổ vai kêu nó vẽ đi… Nó vẽ mà nó rất thích thú rất say sưa, nó gọt từng đường nét, từng cái vú hiện lên tờ giấy sao mà thích ghê, nó tỉa từng sợi lông của cái lồn cô người mẩu một cách cẩn thận, cẩn thận… Rồi hết mẩu này, tới mẩu khác, hết nữ rồi tới nam, hết nam rồi lại nữ… nó vẽ riết rồi quen dần với cái cơ thể phụ nữ, con cặc nó không còn cứng lên một cách mất dạy trong cái quần nửa. Nó say sưa học hỏi, tìm tòi, thể hiện các đường cong tuyệt đẹp toả ra từ các tác phẩm tuyệt vời mà thượng đế đã tạo ra và ban tặng cho loài người…

Rồi tụi nó ra trường, mổi đứa một hướng, mổi đứa một công việc. Đứa nào cũng là hoạ sỉ. Gần như đứa nào cũng tự cho mình là một nghệ sỉ vĩ đại, là trung tâm của cái vũ trụ này. Tranh vẽ ra thì… là một tác phẩm đẹp nhất trên cái cỏi đời ngu dốt này. Mở miệng ra thì các nghệ sĩ vỉ đại ấy luôn tuông ra một tràn từ ngữ chuyên môn, một lô một lốc hiểu biết chuyên môn càng khó hiểu càng tốt… Cái chuyên môn mà người không học thì không có cách gì có thể biết được đó là cái gì, cái đó là nghệ thuật hiện đại, cao siêu là vậy đó !… Mổi đứa một phong cách, nhưng có một cái gần chung nhất đó là cái phong cách nghệ sỉ – Một phong thái nhìn đời chỉ bằng nửa con mắt, một lối sống hết sức nghệ sỉ là buông thả hết mình, chơi bời nhậu nhẹt thì hết ý, cá nhân mình là nhất, là trên hết !… Riêng nó thì nó khinh, nó cho cái đó là dỏm, là cái ích kỉ, là bê tha, là lừa gạt mọi người… Tranh nó vẽ ra luôn dể hiểu, ai ai cũng có thể xem, ai ai cũng có thể nói thích hay không thích. Không như các nghệ sỉ vĩ đại kia… Càng khó hiểu càng tốt, càng nghệ thuật cao !… Đứa nào cũng có hàng tá các cô gái hâm mộ cái mác nghệ sỉ đi theo, hàng tá cô gái sẳn sàng hiến dâng cái gọi là con gái của mình cho chàng nghệ sỉ… thuộc đẳng cấp trí thức của xã hội. Nó thì chỉ lủi thủi một thân một mình, cái danh chưa có… cái tiền bạc cũng đi theo cái danh… Nó chỉ đi chiếc cánh én củ kỉ, dựng ngoài đường không ai thèm ngó, ai chơi được thì chơi… nhưng ít ra cũng do nó làm ra không như tụi bạn, xe nào xe nấy 7, 8 chục triệu… 1, 2 trăm triệu… của gia đình cho ! hay của bá tánh thiên hạ cho. Những bá tánh ưa thích cái chất nghệ thuật mà họ chả hiểu cái gì, mà gọi nôm na là nghệ thuật đương đại, nghệ thuật chân chính cái gì đó không biết… mà giá nó thì mắc vô cùng ! Cái giá mà qua đó nó chứng minh được họ là người có tiền có bạc và am tường nghệ thuật…

Nhiều khi tụi bạn cười nó, biểu nó thích không tụi nó sẳn sàng chia sẻ vài con bồ nhí, đẹp người đẹp nết, dể thương xinh xắn, chịu “ chơi “ cho mà xài thử… Nó khinh cái chuyện đó, nó thấy hổ thẹn cho cái giới được gọi là trí thức mà nó đang sống trong đó. Rồi các cuộc đi chơi chung với đám bạn cùng trường khi xưa ấy. Tụi nó chỉ thích đi gát tay gát chân, đi cà phê ôm, đi karaoke ôm… Các nghệ sỉ biết sống đó thường cười cái vụng về, cái ngây ngô của nó mổi khi đi chơi chung. Tụi nó tội nghiệp cho thằng bạn khờ khạo, không biết cách hưởng thụ cuộc sống như chúng nó. Còn nó, nó hổ thẹn khi thấy mấy thằng nghệ sỉ “ lớn “ vạch áo vạch quần mấy con nhỏ làm gái ra mà mò mẩm, mà bóp ngấu bóp nghiến cái vú, cái lồn mấy con nhỏ rồi cười hô hố, cái nụ cười mang đấy cái chất phong lưu quái đản, cái nụ cười đầy cái chất dục vọng, cái chất thú vật, cái chất dâm dục mất dạy… riết rồi nó tự tách mình ra khỏi cái đám trí thức cùng học, cùng ăn, cùng ngủ chung một phòng với nó khi xưa mà nay không còn gì để mà nó trân trọng cái tình bạn đó nửa. Nó nghèo, nó không bằng ai nhưng ít ra nó còn biết trân trọng cái gì là đẹp cái gì là xấu xa bẩn thỉu. Nó cũng vẽ tranh khoả thân, nhưng không vẽ những tấm tranh đầy cái nhục dục, đầy cái chất xác thịt dâm dục của con người. Nó chỉ muốn vẽ lên những đường cong đẹp đẻ nhất, thanh thoát nhất mà thượng đế đã tạo ra cho loài người. Mổi người một vẽ, triệu người triệu vẽ, không ai giống ai… chính thế mà cái cuộc sống này trở nên muôn màu muôn vẽ…

Mãi suy nghĩ miên man, nó không biết cô bé sinh viên người mẩu đã đứng cạnh… nhìn vào tấm bố trắng tinh chưa một nét bút nào của nó… Vịn hai tay vào vai nó, cô bé hỏi…

– Anh cũng chưa vẽ được à…
– Chưa…
– Sao vậy anh, đã một tháng rồi, anh tốn cho em 6 trăm ngàn rồi mà chưa vẽ được gì cả, em thấy ngại làm sao đó… hay tại em xấu quá anh vẽ không được…
– Anh không biết, em đẹp lắm nhưng không biết tại sao anh chưa vẽ được…
– Chứ anh muốn cái gì anh không biết hay sao…
– Biết chứ, anh muốn vẽ em – một con người trong trắng, tinh khiết một tâm hồn trong sáng… cái trong sáng tồn tại trong bất cứ người phụ nữ nào cũng có…
– Vậy sao chọn em, một cô sinh viên làm cái nghề nhảy dù… nói trắng ra thì cũng là làm điếm… cũng qua tay biết bao thằng đàn ông rồi… có còn trong trắng sạch sẻ gì mà vẽ…
– Nhưng anh biết, em làm cái nghề này chẳng qua cũng vì bắt buộc… cũng vì cái mục đích là kiếm tiền để học cho xong cái đại học mà em hằng mơ ước, cái đại học mà em muốn vươn lên trong cái cuộc sống đầy khó khăn này… cái đó, anh biết, anh thông cảm… có gì mà đáng khinh kia chứ…
– Em tốt vậy sao…
– Ừ, đối với ai khác thì anh không biết… nhưng anh cho là như vậy đó…
– Cám ơn anh… nhưng anh bí cái chổ nào mà không vẽ được…
– Anh không biết, nhìn em anh chỉ thấy cái đẹp, cái thanh thoát, cái trong sáng… còn cái chất rất con người ai ai cũng có là cái khát khao nhục dục anh chưa tìm thấy…
– Anh muốn em giúp anh tìm thấy cái đó không…
– Được sao, em nói đi… anh nghe…
– Anh phải nghe em tuyệt đối đó…
– Ừ…
– Cái đó là anh nói đó nghe…
– Ừ…