Bỏ qua đạo đức

Câu nói ngắn ngủi nhưng thật quyến rũ chợt làm cho tôi quên bẵng những hận thù, tôi bắt chước nàng, quấn lấy lưỡi nàng, hút mạnh những dòng nước bọt một cách thèm khát, mùi thơm bạc hà trộn lẫn với mùi hương phấn làm cho tôi cảm thấy cơ thể rạo rực. Bỗng nàng thò tay xuống dưới,kéo chiếc phéc mơ tuya vội vã, lần tay vào xoa bóp tôi như một trò chơi quen thuộc. Rồi nàng lôi nó ra khỏi lớp vải quần chật hẹp gò bó, nàng thụp người xuống mân mê nó trên môi, tay nàng không ngừng lôi kéo, đẩy đưa làm cho tôi cương cứng, nàng nuốt trọn nó vào mồm như lưỡi hái của đao thủ cắm phập vào cổ tử tội làm cho tôi rùng mình. Tôi quên hết, quên quá khứ, quên tương lai, tôi cố kềm tiếng hú trong họng, tay tôi bíu chặt lấy mái tóc vàng của nàng dí mạnh vào như để được chết thật đau đớn. Nhưng không, nàng không cho tôi chết dễ dàng như vậy, nàng vụt đứng dậy bước vào phòng máy chứa băng, tôi như một xác ướp đi theo không 1 chút đắn đo. Tôi khoá cửa căn phòng an ninh cách âm như hoàn toàn hiểu rõ ý định của nàng. Trong gian phòng này, nàng tự nhiên trút bỏ chiếc áo sơ mi cổ rộng, nàng tụt nhanh chiếc váy cũn cỡn, thân hình vệ nữ lồ lộ dưới ánh đèn, nàng ngả người nằm dài trên chiếc bàn nhỏ dõng dạc ra lệnh cho tôi như thể để trả thù những lần bị tôi sai khiến :
– Bú em như em đã bú anh…

Tôi không gật đầu, cũng chẳng phản đối, tôi như một cái máy được thảo chương để tuân phục mệnh lệnh của nàng, tôi gập người trên làn da bụng trắng toát mịn màng, cà nhẹ hàm râu lười cạo như một tay chơi thiện nghệ, không hiểu tôi học được cách này ở đâu hay chỉ là một bản năng tình dục, nàng giang chân, cong cớn thân mình, tay nắm tóc tôi đẩy dần xuống dưới. Quen với động tác quấn lưỡi, tôi mạnh dạn liếm trên mu nàng, nước nhờn bền bệt chung quanh đám lông vàng lưa thưa mà bình thường chắc là tôi rất ghê tởm. Nhưng lúc này sao tôi thấy quyến rũ thèm thuồng như đứa trẻ thèm kẹo ngọt. Tôi liếm mép nếm vị mằn mặn, lờ lợ của nước nhờn rồi vục mặt vào hôn lấy hôn để, lưỡi tôi ngoáy sâu cào trong, vạch từng góc nhỏ để yìm kiếm 1 thứ gì mà chính tôi cũng không biết.

Nàng rên to bất chấp sự đời, nàng kéo hai tay tôi ấn vào ngực làm cho tôi chợt nhớ đến khuôn ngực trắng trẻo của nàng mà đôi khi tôi đã lén nhìn qua kẽ khuy áo. Tay tôi bóp thô bạo trên hai gò ngực căng phồng, tôi chồm lên ngấu nghiến hết bên trái rồi bên phải núm vú nàng lúc này đỏ hồng cương cứng, nàng vươn cổ lên nhìn rồi lại duỗi người uốn éo làm cho cơn dâm của tôi biến tôi thành con thú. Cái dâm tính kỳ dị trong tôi bừng sống như loài mãnh thú sổ chuồng, tôi leo hẳn lên người nàng, cầm tay nàng dí vào của tôi, và nàng cảm nhận ngay được điều tôi mong muốn, nàng đưa nó mơn trớn trên sớ thịt căng mọng và tôi rình rập đúng cơ hội để ấn mạnh vào, nàng rú lên như con thú bị thương, nhưng nét mặt lại lộ vẻ đê mê hoang dại. Tôi chợt như một cái máy rỉ sét bất chợt được thêm dầu mỡ vụt hùng hục nhấp không ngừng, nước của nàng nhiều quá nên tôi thấy trống vắng của lớp da cọ sát, càng trống vắng tôi càng thúc mạnh, tiếng bắp thịt chạm nhau tạo thành một thứ âm thanh thô kệch mà ai nghe thấy cũng chỉ có thể liên tưởng đến cảnh tượng hai người tình nhân đang yêu nhau.

Thời gian trôi qua mà tôi cảm thấy như vạn vật ngừng chuyển động cho đến lúc nàng vươn người vật tôi nằm ngửa, sức nặng của nàng không làm cho tôi khó chịu hay đau đớn mà trái lại, tôi ao ước nàng nặng hơn để thoả mãn sự gắn bó trong tôi. Và nàng đã đáp ứng lời mơ ước thầm lặng đó bằng cách ngồi thẳng dậy, tay chống trên vai tôi, chân xoãi hai bên như chàng võ sĩ Su Mô khi lâm trận. Và nàng bắt đầu nhấp nhổm chầm châm, nhè nhẹ, mặt nàng ngước lên trời đón nhận lấy ánh sáng ngọn đèn như để thu hút thêm sức lực bù đắp cho sự cuồng dại mờ đục trong đôi mắt to xanh thẫm. Cánh tay trần nhễ nhãi mồ hôi, luyện quyện vài lọn tóc vàng, hai gò ngực hây hẩy theo nhịp nhún nhẩy của nàng. Trời ơi, vậy mà tôi ngu dại cố ép mình vào khuôn khổ đạo đức giả dối để không được hưởng những khoái cảm của giống thú người, tôi đưa cả hai tay nhồi bóp vú nàng làm hằn đỏ những vết vùi dập, hai ngón tay bóp mạnh cả hai núm vú căng mọng trên đầu ngực làm cho nàng há hốc miệng nhưng không thành tiếng, nàng áp mạnh thân hình kiều diễm lên người tôi rồi đổ ập lên ngực tôi, tay nàng bấu mạnh trên vai tôi như thể các móng tay ăn sâu vào da thịt.

Và tôi cảm thấy của nàng co thắt liên tục như tràng pháo tay khen ngợi kẻ chinh phục làm cho bản tính hiếu thắng của tôi được thoả mãn, tôi trân người trước khi buông thả chính mình để bắn hàng loạt tinh khí như khẩu súng liên thanh đang buông những loạt đạn giòn giã. Nàng vẫn bám tôi thật chặt, mắt nhắm nghiền, tay chân nàng cứng đờ trong khi mồ hôi nàng toát ra ướt đẫm người. Dục vọng từ từ tan biến để rồi cả hai cùng yên lặng. Nàng nhẹ nhàng ngồi chồm dậy, nước trắng đục chảy dài trên háng. Mắt vẫn long lanh như cơn thèm khát chưa được thoả đáng, nàng ôm lấy cu của tôi vuốt ve trong tay, nàng thì thào nho nhỏ:
– Em tưởng anh bị lãnh cảm. Em cảm thấy tội nghiệp cho vợ anh, nhưng bây giờ em đã biết. Xin trả anh về với gia đình, chuyện hôm nay chỉ là 1 giấc mơ êm đềm phải không anh…

Người thư ký đi khuất, tôi ngồi bất động để nghĩ về những gì đã xảy ra. Một ngàn câu hỏi diễn ra trong đầu tôi, một ngàn điều mâu thuẫn tranh đấu trong tôi. Nhìn qua lớp kính hai chiều, tôi không nhìn thấy những người thư ký đang làm việc dưới tầng chính như mọi ngày, tôi chỉ thấy một bầy sinh vật tầm thường được gọi bởi các tên gọi khác nhau, gương mặt tôi phản chiếu nhưng tôi thấy đó cũng chỉ là 1 sinh vật khác giống không hơn không kém. Tôi lại nhớ đến Lan, vợ của 1 người bác sĩ quen biết. Trước khi Lan bỏ chồng, tôi có dịp tiếp xúc với Lan ở nhà. Chồng Lan là người đam mê khoa học, tận tuỵ với nghề nghiệp nên Lan thường ở nhà 1 mình hay đi lang thang mua sắm cũng 1 mình. Hôm đó Lan mặc chiếc áo mỏng tiếp tôi, chiếc nịt ngực hằn lên sau làn vải khiến tôi có nhiều ý nghĩ đen tối. Tôi không dám thực hiện với Lan ngoài đời, nhưng đêm đó tôi đã ôm Lan say đắm trong giấc ngủ. Nàng than thở về số phận cô đơn, và tôi cũng an ủi nàng dù rằng chính tôi cũng không hiểu nỗi cô đơn của Lan là gì. Lúc về tôi thấy Lan nhìn tôi bằng ánh mắt thật tình tứ. Bây giờ thì tôi có thể dám nói chắc đó là ánh mắt của người đàn bà khao khát ái ân. Lan từ bỏ hết danh vọng sự nghiệp để đi theo một người kém xa bạn tôi trên mọi lãnh vực. Nhưng có lẽ đó là lời mời gọi của hạnh phúc. Thứ hạnh phúc mà trong đó tình dục và tình yêu phải hoà trộn đồng đều. Nếu chỉ có tình yêu thánh thiện thì 1 ngày nào đó nó sẽ cao bay lên ngôi vị của tình yêu để trả lại cho con người sự trần tục của tình dục.

Ồ, chân lý của hạnh phúc giản di như vậy tại sao mãi hôm nay tôi mới nhận thức được nhỉ, tôi nghiệp Trang, tội nghiệp chính tôi, cái vỏ đạo đức khuôn phép làm cho hạnh phúc gia đình tôi suýt tan vỡ. Tôi bỗng cảm thấy Trang chẳng phạm tội lỗi chi cả, Hùng cũng chẳng sai trái gì, họ chỉ phản ứng theo những bản năng thông thường. Có khi Hùng và Trang còn đạo đức hơn tôi vì ít ra họ cũng đã ngừng lại được ở mức sau cùng…