Bộ đôi sát thủ

Trận đấu đang hay thì bỗng dưng một tiếng hét vang lên trên sân cỏ:

– Aaaaaaaaa.

Tất cả cầu thủ và trọng tài trên sân đều dừng bóng nhìn về tiếng hét phát ra. Trên khán đài cũng vậy khi mọi ánh mắt đều nhìn về phía cầu thủ đang nằm lăn lộn trên sân. Bà Nga tái mặt đứng lên nhìn vì dáng người đang nằm trên sân giống thằng Hải joh con trai bà.

Một pha tranh chấp trên không rất nhanh và Hải joh bị ngã. Cú ngã tưởng chừng rất bình thường nhưng Hải joh chống tay không tốt. Khi mọi người chạy đến thì thấy khuôn mặt của Hải joh tái nhợt nhăn nhó trông đến tội.

– Tao bị gãy tay rồi…

Đó là câu nói mà Hải joh thốt lên được khi nhìn thấy Trung mập.

Trung mập và mọi người kinh hãi khi nhìn thấy cổ tay của Hải joh gãy lủng lẳng còn mỗi da chứ không thấy xương đâu. Y tế đã vào sân đưa Hải joh lên cáng và đưa đến ngay bệnh viện việt đức. Nằm trên cáng, mắt nhìn đồng đội, lúc này Hải joh không còn thấy đau đớn gì sất, cái nó nghĩ đến đầu tiên là sự nghiệp quần đùi áo số của nó. Nước mắt nó ứa ra hai bên khoé khi sợ không còn được chơi bóng.

– Yên tâm đi cháu. Bó bột rồi thì sau hai tháng là đá được ngay.

Vị hlv nhìn Hải joh trấn an làm nó an tâm phần nào khi rời sân hàng đẫy để đến bệnh viện.

Khi Hải joh còn đang nằm trong viện để bó bột thì cũng là lúc trận CK sắp kết thúc. Việc vắng mặt của nó khiến hagl áp đảo hoàn toàn thế trận. Những bàn thắng liên tiếp đến một cách dễ dàng cho hagl phản ánh đội hà nội bị vùi dập tan tác ra sao. Linh hồn còn lại của hà nội là Trung mập lạc lõng trên sân. Thiếu Hải joh nó như là một con sói độc cô đơn giữa hàng hậu vệ của hagl. Trận CK kịch tính được mong đợi nhất tuần lại kết thúc với tỉ số 0 – 5. Cổ động viên hà nội ra về với tâm trạng buồn tủi. Người thì cho rằng hà nội quá yếu, người thì nói do sự vắng mặt đáng tiếc của Hải joh, người thì phân minh cho rằng lứa trẻ hagl hiện tại là quá mạnh không có đối thủ ít nhất là ở trong nước.

Chẳng buồn tham dự bữa tiệc do đội bóng tổ chức sau trận đấu, Trung mập đạp xe phóng thẳng về nhà để xem tình hình thằng bạn thế nào.

Vứt vội chiếc xe đạp ở một góc, Trung mập chạy vào nhà. Thấy bà Nga nó liền hỏi ngay:

– Hải joh có sao không cô?

Nhìn Trung mập mồ hôi đầm đìa trên mặt là bà Nga cũng biết con trai mình có một thằng bạn tốt biết lo lắng cho nhau. Cảm kích vì điều đó, bà Nga trả lời nhỏ nhẹ:

– Thì bác sĩ nối xương rồi bó bột thôi. Nó đang nằm trong đấy, cháu vào động viên nó đi.

– Vâng. Chắc nó đang buồn lắm cô nhỉ?

– Ừ, từ lúc về nghe kết quả thua 0 – 5 thì nó chẳng nói với ai câu nào.

– Để cháu vào xem sao.

Trung mập đi vào trong, thấy Hải joh đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi dựa lưng vào tường với cánh tay phải bị bó bột trắng phau.

– Còn đau không? – Trung mập nhìn Hải joh hỏi.

Thấy thằng bạn im lặng, Trung mập biết nó và toàn đội đã có lỗi khi để thua nhục nhã đến 5 trái.

– Tao xin lỗi khi không giúp gì được cho đội.

– Mày đừng nói nữa, mày không có lỗi gì cả.

– Nhưng nhìn mày như này tao cảm thấy có lỗi.

Trung mập đứng dậy hét to lên.

– Tao không sao mà.

Trung mập vẫn bực tức bởi trận thua vì máu hiếu chiến của thanh niên. Nó đấm mạnh xuống giường rồi gằn giọng:

– Tao thề là sang năm sau sẽ trả thù tụi nó tại giải này.

– Sang năm tụi nó đâu còn tuổi mà đá.

Trung mập cười hề hề như mọi khi. Nó gãi đầu chống chế:

– Thì ai cũng được, miễn là đội hagl.

Nhìn Trung mập vô tư như bản tính vốn có của nó mà Hải joh phì cười.

– Thôi mày về đi mai nói chuyện tiếp. Tao mệt muốn chợp mắt một chút.

– Ừ mày nghỉ đi, đừng nghĩ nhiều nhé. Sớm bình phục rồi trở lại sân cỏ với anh em. Không có mày, tao đói bóng hoài à. Hề hề…

– Ok tao sẽ trở lại sớm.

Trung mập về rồi bỗng nước mắt của Hải joh lại ứa ra. Cái tỉ số 5 – 0 quả thực khó nuốt trôi, nó cứ liên tục nhảy nhót trong đầu như muốn đánh vào sự sĩ diện của Hải joh. Bao nhiêu tham vọng của tuổi trẻ chợt tan biến chỉ vì sự cố gãy tay. Nó muốn đánh bại đội bóng mạnh như hagl rồi lên tuyển chinh phục cả châu á. Giờ thì chỉ biết ngồi nhà bất lực xem đồng đội đá qua màn hình tivi.

Ngày hôm sau mới sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng Trung mập oang oang ngoài cửa.

– Đi học thôi Hải ơi.

Bà Nga thấy Trung nói vậy liền xua tay:

– Cháu cứ đi trước đi, lát cô chở Hải đến lớp sau.

– Ôi giời, có cháu đây rồi, cô cứ đi làm đi.

Đúng lúc đó Hải joh đi ra, thấy hôm nay thằng bạn không đi con địa hình như mọi khi mà thay vào đó là con mini nhật thì ngạc nhiên hỏi:

– Con địa hình chiến của mày đâu rồi mập?

– Đi địa hình thì sao chở được mày? Tao phải mượn con mini này của cái My nhà tao đó. Xong chưa? Mình đi luôn kẻo đến muộn bây giờ.

– Ừ tao xong ngay đây, mày đợi chút.

Quay sang bà Nga, Hải nói tiếp:

– Con đi với thằng Trung cũng được. Mẹ cứ đi làm đi.

Thế rồi một thằng đô con, một thằng cao lêu nghêu đèo nhau trên một chiếc mini bé tí tẹo cứ rong ruổi trên những con đường quen thuộc mà hàng ngày chúng vẫn đi. Cả hai đều có cùng ước mơ là được lên đội một, được lên tuyển đá cùng nhau vì màu cờ sắc áo, được chinh phục các danh hiệu cao quý… và xa hơn nữa là được một ngày chơi bóng ở châu âu…

Vào một buổi chiều do không phải đi tập nên Hải joh ngồi nhà xem TV. Bỗng nó nghe thấy tiếng Trung mập hớt hải chạy vào như có một tin động trời.

– Hải joh ơi! Tao được gọi lên tuyển đi đá cúp đông nam á rồi.

Hải thấy Trung mập đang sung sướng thì nó nhoẻn miệng cười nửa vui nửa buồn. Vui vì bạn được gọi, buồn vì nó phải ngồi nhà xơi nước.

– Thôi đi ra ngoài ăn cái gì cho vui đi vì mai tao phải xa mày rồi. Bữa này tao đãi.

Chẳng muốn đi đâu vì tay đau, và cũng chẳng có tâm trạng nào để mà ăn uống nên Hải lấy cớ từ chối:

– Để bữa khác được không mày? Hôm nay tay tao nhức quá.

Thấy thằng bạn không đi, Trung mập mặt xị ra buồn buồn.

– Không đi thật hả? Ít nhất hai tháng nữa mới được gặp nhau đấy.

– Ừ tao sorry. Vậy hẹn hai tháng sau gặp nhau vậy. Cố gắng lên nhé mày. Hãy thể hiện mày là một sát thủ trong vòng cấm nhá.

Trung mập cảm kích lại gần vỗ nhẹ lên vai trái thằng bạn.

– Tao sẽ cố gắng mang cúp về việt nam.

Phần 3

Nói xong hết câu thì Trung mập thấy khó chịu vì mùi gì toả ra. Nó ngửi ngửi một hồi rồi cười nắc nẻ trêu Hải joh:

– Mày mấy hôm chưa tắm rồi phải không?

Lần này thì chính Hải joh xấu hổ gãi đầu gãi tai.

– Ừ, ba hôm rồi tao chưa tắm.

– Thảo nào mùi vừa khắm vừa chua. Nóng thế này một ngày không tắm đã bốc mùi rồi chứ đừng nói là tận ba ngày.

– Tao biết nhưng tại tay phải tao đang bó bột nên tao không tự tắm được.

– Bảo mẹ mày tắm cho.

Câu nói đó của Trung mập xuất phát từ sự hồn nhiên chứ không có ý gì nhưng lại làm Hải ngượng.

– Lớn thế này đéo ai lại nhờ bà già tắm hộ. Ngại bỏ mẹ!

– Bà ấy là mẹ mày chứ có phải là người ngoài đâu mà mày ngại.

– Thôi thôi lát tao tự tắm một mình được.

– Tùy mày. Thôi tao về. Hẹn hai tháng sau gặp lại.

Lúc Trung mập ra đến cổng thì gặp bà Nga đi làm về.

– Cháu chào cô. Cô đi làm về ạ.

– Ừ, sao không ở lại chơi với Hải lúc nữa rồi về hả cháu?

– Hề hề cô ơi, ở lại lúc nữa chắc cháu chết vì ngạt mũi mất.