Bé Gái Bán Vé Số

Trời buông lạnh. Cái lạnh đột ngột ập xuống thị trấn nhỏ, ngay vừa khi cơn mưa tuôn như nước đổ. Chiếc xe du lịch từ đâu trờ tới. Thắng rét. Làm nước văng lên tung tóe. Một gã đàn ông từ trong xe lao ra, tay chỉ đồng hồ, đưa 5 ngón về phía tên tay xế, rồi cầm cập táp bước vô mái hiên. Chiếc xe cũng từ từ lăn bánh đi …

Gã đàn ông đó trạc tuổi trung niên, tóc muối tiêu, nước da ngâm ngâm, tướng thon nhưng có bụng, bước vô một quán nước trước mặt, rồi đi thẳng ra phía sau như có vẻ thành thạo đường đi nước bước. Mụ chủ quán thoáng thấy gã ăn mặc tươm tất liền đon đả đón chào.

– Mời vô trong. Bên trong ấm hơn.

Gã gật đầu và lục đục rủ nước ở trên mình, đoạn tìm một cái bàn nằm trong góc. Ngồi xuống. Gã chọn chỗ đó vì nó có vẻ yên tịnh, ít kẻ dòm ngó. Thường thì chủ quán hay giành khu này cho khách ngồi lâu. Gã có ý định ngồi lâu. Cuộc hẹn ký hợp đồng tối nay cũng còn khá thì giờ cho gã ngồi nhâm nhi ly cà phê, ăn một dĩa cơm sườn. Vả lại trời mưa như vậy chỉ có nước ngồi quán, nghe một bản tình ca quê hương tự tình là hay nhất !

– Cho ly cà phê nóng và trà nóng – gã vọt miệng – Ở đây có bán cơm không bà chủ ?
Bà chủ tiếp nhận bằng ánh mắt tươi tắn.
– Có chứ. Nhưng tui không bán cơm. Quán kế bên bán. Để tui kêu cho. Chú ăn cơm đặc biệt gà quay hay sườn nướng.
– Sườn nướng … với chén súp luôn.
– Giờ này làm một chén súp chắc ấm bụng nhen – bà chủ hề hà.
Bà nói dứt thì ỏng ẹo quay lưng. Cố tình lả lơi với khách.

Bà đi rồi, gã mới ngồi dựa lưng ra ghế. Từ sáng tới nay ngồi trên xe gã cũng mệt, bây giờ mới có giây phút thoải mái. Gã thấy phiêu diêu, bèn lấy điếu thuốc ra châm. Thuốc cháy đỏ trong căn phòng mờ mờ, gã thở phèo phèo những lọn khói nặng bay chậm do thời tiết lạnh. Tiếng nhạc du dương từ hai cặp loa 30 W gắn trên tường làm cho gã thấy nhẹ người, gai ốc nổi quầng với những cảm xúc chiều mưa.

Ngoài kia, đường xá có vẻ thưa thớt xe cộ. Người ta không thích mưa vì lạnh, ướt và dơ dáy do xình bùn, nên hay rút vô một xó nào đó, trò truyện hay như chỉ ở tại nhà bới tô cơm nguội chan canh ăn cũng khoái.

Gã thì thích mưa vì mưa sẽ làm gã có nhiều ấn tượng tình cảm. Có lẻ một thời vàng son của gã cũng lãng mạn trong một ngày mưa gió như vậy.

Nhưng hiện thực gã vẫn còn cô đơn. Đã mấy năm rồi gã thiếu vắng thân thể đàn bà. Nhiều đêm da diết lắm, nhưng đành chịu. Tự giải quyết !

Cứ như cỡ tuổi như gã thì cái “phong độ” vẫn còn ngon lắm, nếu chịu ra kiếm gái tơ, gái bia ôm hay vũ trường là được liền, nhưng gã vẫn ấp ủ một cái gì đó kích thích ơn.

Ly càphê nóng và dĩa cơm sườn được bà chủ mang tới. Đúng lúc đang đói, gã cám ơn, dụi điếu thuốc trên môi, rồi bắt tay vô ăn liền. Bà chủ quán có vẻ còn muốn đứng trò truyện thêm với gã, nhưng gã vẫn cúi đầu không đáp.

Bà là vậy, hễ khi quán vắng khách, bà hay lây la như vậy để giết thời gian.

Bà bắt đầu bằng những câu nói bâng quơ với người đàn ông, nhưng gã cũng cứ ởm ờ. Hồi lâu, bà chủ quán đâm chán, đành đứng lên và bỏ đi. Mặc kệ, gã vẫn không màng cái phép lịch sự với bà chi cho mệt.

Rồi gã cũng ăn hết dĩa cơm một cách ngon lành. Cơm cũng thường, nhưng vì đói, gã ăn khá nhanh. Nhanh đến độ gã không kịp nhai cho kỹ.

Aên xong, gã ngồi dựa lưng ra ghế, ngắm nghía. Ngoài kia, trời vẫn còn mưa lớn. Gã nhìn đồng hồ, ngồi thở dài. Gã nửa muốn đi, nửa muốn ở lại vì cũng không biết đi đâu. Ly cà phê thơm phức có vẻ níu kéo gã ở lại mạnh hơn. Gã quyết định ở lại thêm một lát nữa rồi mới đi.

Bưng ly cà phê lên môi nhấp. Gã thấy khoan khoái với cái mùi thơm hiệu Trung Nguyên. Vị đăng đắng thấm tận cổ họng nghe sao nó mặn nồng, hòa với điệu dân ca du dương, gã thấy ngọt ngọt trong lòng, thấy đời cũng có chút ý vị lắm !

Đốt luôn điếu thuốc khác, ngậm trên môi. Phì phà. Cái lạnh dường như giảm đi khá nhiều từ lúc bụng gã no nê, cộng thêm chút cà phê, thuốc lá gã thấy như không còn thiếu gì cho buổi chiều nay nữa. Vậy là gã ngả lưng ra sau, tập trung nghe tiếng nhạc trầm buồn của một nữ ca sĩ mà gã nghe khá nhiều lần, nhưng không bao giờ biết tên.

– Chú ơi chú … Mua dùm con tờ vé số đi chú !

Giọng nói của ai đó thình lình phát lên bên hông làm cho gã hơi giựt mình. Có lẽ do tập nghe nhạc mà gã không để ý có người tới đứng bên. Nhìn lên, gã thấy một con bé còn rất trẻ, ăn mặc cũ xì, mình mẩy ướt như chuột lột. Một tay nó vén tóc, quét đi những hột mưa còn đọng trên trán, một tay nó chìa sấp vé số, được quấn kỹ trong cái bọc nylon, ra trước mặt gã, lập lại lời mời vừa rồi.

– Chú ơi chú … Mua dùm con tờ vé số đi chú !

Giọng của nó đều đều, ệ ạ nửa như năn nỉ nửa như van xin sự tội nghiệp từ người khách ngồi trước mặt nó.
Gã cũng không biết nó lạnh thiệt hay chỉ giả vờ cho gã thương tâm mà mua dùm cho nó.

– Không mua đâu cháu ơi – gã quay mặt đi tỏ vẽ từ chối.
– Mua dùm con tờ vé số đi chú ! – Con bé vẫn một cái giọng rề rề.

Gã ngồi im như không thèm để ý. Con bé thấy điệu bộ khách không mua nó cũng muốn bỏ đi cho rồi, nhưng ngoài kia mưa càng lúc càng lớn. Nó thấy lạnh thiệt. Ở tại đây, nó thấy hơi khuất gió, thấy đỡ lạnh hơn. Vả lại, kinh nghiệm bán vé số của nó cho nó biết, nếu nó ở lại và chịu nài nỉ thêm không chừng khách sẽ mua. Chứ bây giờ đem cả cọc vé về nhà có nước mà cạp đất ăn.

Nó ngồi xuống cạnh người đàn ông, miệng vẫn cái câu “mua vé số” như thể nó nói quen miệng từ sáng tới tối, từ biết bao ngày tháng nên khuôn mặt nó vẫn không biểu hiện gì mời mọc mà miệng vẫn đều đều một giọng.
Chỉ riêng cặp mắt nó là chớp chớp nhìn khúc xương nằm trên dĩa một cách thèm thuồng. Nó nuốt nước miếng, đưa cọc vé số ra cho người đàn ông một lần nữa.
– Con có số cặp. Số tốt hiếm thấy. Hôm nay chú hên đó. Biết đâu ngày mai chú làm giàu là nhờ gặp con.
Người đàn ông vẫn dững dưng. Con bé nói tiếp:

– Nhìn chú thấy sang trọng. Chắc chú là giám đốc công ty. Chú mua con dùm tờ vé số coi như làm phước. Biết đâu mai mốt chú trúng mánh, lên lương hay thăng chức …

Gã vẫn nghiểm nhiên. Có lẽ những lời nói như vậy gã đã nghe khá nhiều trong cuộc đời của gã rồi, không thấy xi-nhê.
– Đi … chú ! Mua dùm con tờ vé số đi. Chú coi con là con cháu của chú đi. Giúp con cháu là một chuyện nên làm …

Vừa nói nó vừa quỳ xuống đất, tay chỏi lên bàn, tiến sát tới gã đàn ông hơn. Gã không nói gì mà đưa tăm xỉa răng lên miệng ngậm.

– Mua con mấy tờ thôi. Mấy tờ này con lựa kỷ lắm cho chú nè. Bảo đảm trúng mà … Trời mưa lớn quá, chú mà mua dùm con. Không chừng ông Trời thương toại nguyện cho chú … cho chú bất cứ chuyện gì chú muốn …

Gã khách vẫn thờ ơ với những lời năn nỉ. Thờ ơ đến nỗi gã không cảm thấy bực bội chút nào với những lời nói dường như “vô nghĩa” với gã. Lâu lâu, gã chỉ nhìn đồng hồ có vẻ như canh chừng, rồi ngớp ly ca phê còn lại một nửa.
– Chú chắc có vợ. Vợ chú chắc đẹp lắm. Con thấy ai sang trọng như chú đều có vợ đẹp – con bé tiếp tục những lời bâng quơ.

Gã bỗng nhiên phì cười với câu nói của con bé. Không nhìn nó, gã nghĩ thầm, phải công nhận con nhỏ “day” thật, nhất định không đi là không đi, để coi nó “chì” được bao lâu. Sẵn mình cũng chưa định đi vội.

– Con nghe nói đi xe du lịch sướng lắm. Vừa êm vừa có máy lạnh. Hồi nãy thấy chú từ trong bước ra … Chắc chú đi xe mỗi ngày … Con ước gì đi xe như vậy một lần.

Không màng tới sự đồng ý của người đàn ông, con bé nhích qua một cái ghế, ngồi đối diện, rồi nó nói tiếp:
– Con có 2 chị em. Chị con lên Thành phố bán cà phê rồi. 3 tháng mới về một lần. Con muốn lớn như chị để lên thành phố bán cà phê. Bán cà phê đỡ cực hơn bán vé số. Ít ra khỏi phải dầm mưa, dầm nắng.