Bạn thân phản bội

– Thế mới chứng tỏ tài của giám đốc chớ, nhưng nói thiệt nha, mình hổng tin hai người ở nhà lo cho tụi này đâu. Khai thiệt đi, hai người ở nhà có làm cái chuyện gì xấu xa không đó. Khánh và Trâm đỏ bừng cả mặt vì bị Nhi trêu chọc, cái tánh tía lia và trẻ nít đó của Nhi chẳng thể sửa được. Đúng là Khánh và Trâm cũng tranh thủ đôi lúc âu yếm nhau chút thôi chớ thời gian đâu để mà làm cái chuyện kia trong lúc công việc thì ngập đầu ngập cổ thế này.

– Tụi này trong sạch, chỉ sợ hai người mới là tranh thủ vừa công tác vừa yêu nhau thôi đó. Trâm cũng dẩu môi lên trêu lại Nhi, nàng tranh thủ liếc mắt qua chỗ Khánh đón nhận lấy cái nhìn đầy trìu mến từ anh.

– Chuyện này công đầu thuộc về hai người rồi. – Khánh tươi cười – Thôi giờ cũng trễ rồi, bọn mình nghỉ ra quán ăn gì đó nha.

– Phải đó, em cũng đói muốn chết rồi nè – Nhi tán thành ngay.

– Đói thì lát nữa làm làm ăn được gì nữa, phải đó, đi ăn thôi. – Từ lúc về đến giờ Thắng mới mở lời, nhưng mọi người đều nghĩ chắc do hắn mệt vì phải đi tất tả liên hệ cả ngày nay nên cũng không ai thấy lạ.

– Anh Thắng có chuyện gì lát nữa phải làm với ai mà cần phải ăn no lấy sức vậy. Khánh mỉm cười, hoá ra bạn gái của anh cũng chẳng phải vừa, chộp ngay lấy cơ hội này để trêu chọc hai người kia, khiến cho Nhi vốn tánh vậy mà cũng ngượng chín cả người. Khánh lại gần choàng tay qua eo của Trâm ôm lấy nàng, khẽ trách

– Thôi mà đừng trêu chọc nhau nữa, đi ăn thôi. Chờ cho Nhi và Thắng đi đằng trước một đoạn xa, Khánh mới ghé vào tai của người yêu nói nhỏ

– Anh cũng phải ăn cho no, lát nữa mới có sức để địt em được chớ.

– Anh này – Trâm cấu yêu vào lưng của Khánh nũng niu, cò khuôn mặt thì không còn chỗ nào là không đỏ, cũng may câu nói đó của Khánh chỉ có hai người nghe được. – Anh đã kêu là không được trêu chọc mà anh lại còn trêu người ta. Lát nữa anh muốn ăn bao nhiêu là việc của anh, đâu liên quan gì đến người ta đâu. Còn anh ăn xong muốn người ta làm cái chuyện xấu xa đó thì đừng hòng nha.

Trâm ngúng nguẩy giật tay ra khỏi tay Khánh, chạy lẹ ra đằng trước rượt theo Thắng và Nhi, chắc nàng sợ bị Khánh trêu chọc tiếp. Cứ mỗi lần Khánh nhắc tới chuyện làm tình thì Trâm đều làm bộ không muốn nghe, cho dù Khánh biết thực ra Trâm rất thích làm chuyện đó cùng với mình.

– Sao lúc rày kêu không cho anh chơi cơ mà, sao bây giờ lại chủ động thế. Khánh nhăn nhở khi thấy Trâm bẽn lẽn bước tới sát giường, nơi Khánh đã nằm chờ sẵn nãy giờ, trê người Trâm chỉ quấn có chiêc khăn tắm màu trắng. Khánh tính chọc quê nàng thêm chút xíu những thấy cái điệu bộ lúng túng đến tội nghiệp, chỉ một câu của Khánh thôi cũng khiến cho Trâm xấu hổ vục mặt xuống nềm không thèm ngẩng lên nữa. Cái khăn tắm quấn ngang thân không đủ để che những chỗ kín đáo của Trâm, nàng thấy bầu vú của mình bị lộ ra quá nửa, ngay cả hai cái núm vú cũng bị vạch ra vội lấy tay kéo cái khăn lên cao một chút. Nhưng như thế lại khiến cho bên dưới, cái chỗ cửa lồn của Trâm bị lộ tơ hơ ra khiến Khánh có thể thấy bên dưới cái mép khăn thấp thoáng những sợi lông lồn đen nhánh của người yêu. Khánh với tay sờ nhẹ vào mấy sợi lông chìa ra ngoài đó khiến Trâm lại càng ngượng, lần này thì nàng kéo lại cái khăn lên chút xíu, đủ để cho lồn của nàng không bị thòi ra, mà cũng vừa đủ để cho bên trên, hai cái đầu vú nằm dưới hai cái mép khăn.

– Cần gì khổ vậy, anh muốn trông thấy em trần truồng cơ.

Khánh thủ thỉ, anh đặt tay lên cái nút cuộn cởi bỏ nó ra rồi bóc cái khăn ra khỏi người Trâm như thể người ta bóc bánh. Thân thể Trâm trắng muốt, lại toả ra một mùi rất thơm, rất đàn bà khiến cho Khánh cảm thấy nứng không chịu nổi. Anh hấp tấp vứt bỏ cái quần đang mặc trên người rồi nhào lên người Nhi. Hai thân thể trần truồng quên chặt vào nhau, Nhi nép mặt vào ngực Khánh, anh bắt đầu nghe thấy tiếng nàng rên khẽ khi anh sờ mò những chỗ nhạy cảm nhất trên người Nhi

– Anh…anh ác lắm, anh hiếp đáp em.

Khánh thấy cảnh Nhi lim dim nhắm nghiền mắt, hai tay nàng quờ quạng nắm chặt lấy cái ra giường khi anh bắt đầu đi vào trong nàng thiệt là kích động. nàng nằm đó, yếu đuối, dễ bị tổn thương, như thể cần lắm sự săn sóc của Khánh.

– Đụ em đi anh, mạnh nữa lên anh ơi, em là của anh hết rồi đó.

Nhi nhướn mông lên cao mỗi lần Khánh dập xuống, khiến cho Khánh cảm thấy quãng đường mà cái buồi của anh phải đút vào trong nàng như được thu hẹp lại, khoảng cách giữa anh và nàng hình như cũng nhỏ hơn. Khánh nghiến răng, anh tăng tốc, những tiếng động phọt phẹt ma sát giữa hai cái bộ phận sinh dục khiến cho cả anh và Trâm đều sướng đến ngừng thở. Kì lạ, cả một ngày làm việc mệt mỏi là thế, nhưng cứ tới buổi đêm về, leo lên bụng của Trâm trong lúc nàng nằm đó, duỗi chân, dạng háng thế này thì Khánh lại tìm thấy nguyên vẹn tất cả mọi sức mạnh đàn ông của mình. Hai hòn dái của anh đập vào mông nàng bành bạch mỗi khi anh ấn vào nàng, Trâm không rên rỉ hay van xin anh địt nàng mạnh hơn nữa, địt thế này là đã mạnh bạo lắm rồi, thay vào đó, Khánh thấy bạn gái chỉ kêu những tiéng hừ hự, những tiếng rên nơi cổ hoạng đầy nữ tính mỗi khi anh làm nàng trân người lên vì khoái cảm.

Khánh ngừng một lúc, một mặt vừa để nghỉ ngơi, mặt khác anh muốn dành thời gian để cho Trâm chăm sóc cái buồi của anh bằng miệng nàng. Hai tay cầm cái buồi của Khánh rất cẩn thận, rồi một tay vòng xuống dưới ôm trọn hai hòn dái của Khánh nâng lên, Nhi nhám nghiền mắt rồi bú Khánh say mê và cuồng nhiệt.

Khánh cảm nhận được tình yêu vô bờ của Trâm khi nàng bú anh, thổi cho anh, như là nàng đang truyền tất cả tình cảm của mình qua mồm nàng tới cái chỗ đó của Khánh. Thậm chí nàng chẳng màng đến cái chỗ đó của Khánh khá dơ, anh vừa mới rồi còn nhét cái khúc thịt đó vào lồn, vào đít nàng, vậy mà Trâm có thể mút nào, lau rửa cái chỗ đó của Khánh bằng môi, bằng lưỡi mình một cách tuyệt như thế.

Khánh thấy mình hơi căng thẳng, cơ bắp như cứng lại, anh nâng vội cằm của Trâm lên, trong lúc nàng vẫn ngậm buồi của anh, Khánh phọt rất nhiều tinh khí vào trong miệng nàng khiến Trâm suýt ẹo ra vì nàng nuốt hết cái thứ đàn ông đó của anh vào bụng cũgn không kịp.

Nuốt xong khí của Khánh, Trâm cẩn thận bú lại một lượt buồi anh cho đến khi sạch sẽ rồi mới tới bên nằm cạnh Khánh. Trâm để yên cho anh vuốt tóc nàng, thỏ thẻ nhưng giọng có vẻ rất nghiêm túc

– Bao giờ thì anh tính rước em về làm dâu nhà anh đây

– Đợi thêm một thời gian nữa, khi việc kinh doanh ổn định thì anh sẽ nhừo ba má tới thưa chuyện với ba má em có được không.

Trâm gật đầu, nàng ôm lấy Khánh rồi cả hai chìm dần vào giấc ngủ.

– Ủa, Thắng đâu rồi Nhi, sao hai ba ngày nay chẳng hiểu cậu ta biệt tăm đi đâu nữa ?

– Em cũng không rõ, mấy ngày nay em cũng không liên lạc đượcanh ạ. Hôm rày anh hà gọi cho em nói kẹt chút việc rồi chẳng thấy gọi lại nữa.

– Hôm nay bên công ty Đại Phú đã đồng ý hợp tác với công ty mình, định tìm Thắng rồi cả bọn đi nhậu nhẹt một bữa ăn mừng, thế mà lại chẳng thấy đâu nữa.

– Khánh khấp khởi, cả anh và Trâm đều hiểu rất rõ, chỉ cần đạt được hợp đồng làm đại lý chánh thức cho một tập đoàn lớn như Đại Phú thì có thể coi là công ty của Khánh đã tiếng thêm một bước dài nữa. Đáng lẽ ra nếu có mặt của Thắng tại đây hôm nay thì bốn người bọn họ đã có thể rất vui, trước nay bao giờ Khánh cũng tâm niệm trong đầu, một trong những yếu tố giúp cho công ty thành công chính là vì nó như một gia đình nhỏ của bốn con người, bốn người bạn trẻ tuổi đã gắn bó và chơi thân với nhau suốt bao nhiêu năm nay. Nếu không có tình bạn ấy thì sẽ không bao giờ cái công ty này có thể ra đời chứ đừng nói tới việc phát triển như bây giờ.

– Thôi, hai người cứ về trước đi, Nhi sẽ ở lại công ty thêm một chút nữa chờ xem Thắng có về không cũng được ?