Bác sĩ tâm lý

Giọng nó trở nên hổn hển.

– Con không thích ổng. Đừng dùng dây trói … Dạ, dạ … con chịu làm. Đừng trói con lại. Con sợ ma lắm.

Nó la lớn.

– Xin đừng. Đau lắm. Con chịu rồi. Con nghe lời ba rồi. Kiểu nào cũng được. Ba muốn con chổng khu thì con chổng khu. Đừng đánh con … đừng … đừng.

Gã thật kinh ngạc trước những lời nói của nó. Lúc còn ở học đường, gã chưa bao giờ học qua một lớp giảng nào để chuẩn bị cho trường hợp khủng khiếp này.

– Hằng, Hằng !

Gã nói với nó như đánh thức nó lúc đó còn đang ngồi trên bàn. Nhưng nó vẫn ngồi im thin thít.

Cuối cùng thì nó cũng mở mắt ra, nhưng ánh mắt nó vô thần nhìn lơ lơ vào khoảng không gian trống.

– Dạ …con biết sợ rồi.

Bằng một giọng trẻ thơ nó van xin. Gã đứng quan sát thầm đoán thử con bé đang chống chọi đến cỡ với quá khứ đau thương của nó.

Thình lình ánh mắt nó sáng quắt lên rồi dịu xuống. Nó chợt nhìn xuống, phát giác ra một điều nó bèn la lớn:

– Trời ơi, nữa rồi.

Hình như là giọng con Hằng đang nói.

– Con lại làm gì nữa rồi.

– Không, không. Em hãy bình tĩnh lại.

Gã trấn an nó.

– Quần áo con đâu. Con lại làm nữa rồi phải không?

Tay nó đưa xuống che lấy chỗ ngực và bẹn.

– Vẫn chưa. Chưa gì xảy ra.

Gã an ủi nó có phần hơi tiếc nuối.

Không biết lý do gì, nó đưa hai tay lên bưng mặt khóc. Miệng mếu máo một cái tên :

– Dương ơi, Dương ơi! Dương ở đâu ? Chị tới cứu em đi.

Thình lình, mắt nó trợn tròn lên long lanh. Nó bỗng trèo lên bàn, ưỡn người ra giữa bàn, và giang hai chân ra hai bên cho gã thấy hết. Hai tay nó cứ vuốt quệt quạt từ trên mặt xuống tới bẹn có vẻ bức xúc lắm. Rồi nó nhìn chòng chọc vào gã nói:

– Thấy chưa ? Con muốn ba đánh mà, đánh đi … đánh đi. Ba muốn con giang chân, con giang chân đây. Muốn con dùng miệng thì con dùng miệng.

Hai tay nó lại lòn xuống giữa hai đùi, rồi nó rên khẽ theo từng nhịp đưa đẩy của bàn tay.

– Ba thích nó chứ gì, thích con làm vậy mà.

Nó đưa má nó về phía gã:

– Nè, đánh đi. Càng mạnh càng tốt.

– Dương … Dương !!! Dương đó hả?

– Con là Dương nè ….

– Cho tôi nói chuyện với Hằng đi.

– Hằng hả, nó đi rồi. Còn Dương thôi. Ba làm gì thì làm đi. Chỉ có Dương đau đớn thôi, con Hằng không hề hấn gì. Ba muốn hả, sao không cởi quần áo đi, mọi lần ba cởi nhanh lắm mà.

Nó cười lên ha hả như kẻ điên.

– Tôi muốn nói chuyện với Hằng, kêu Hằng trở lại đi.

Gã vẫn một mực, hối hả, gằn giọng.

– Không. Hằng không bao giờ trở lại cho tới khi Dương gánh nợ dùm cho nó.

– Chứ không phải Hằng thích tôi sao?

– Nó thương ba nhưng nó cũng ghét ba lắm.

– Tôi chỉ muốn giúp Hằng, em kêu nó quay lại đi.

Gã có vẻ hơi cảm thương cho đứa con gái đang bị bệnh nằm trước mặt chịu cảnh đau đớn tinh thần.

Chắc nó khổ sở lắm, gã thầm nghĩ.

– Hằng không cần ai giúp đỡ hết ngoài Dương.

– Dương … Dương giúp được gì. Ba em đã làm gì Dương rồi ?

– Ba à ?

Mặt nó bỗng tái mét khi nghe tiếng “Ba”.

– Ba … ba … con không muốn nhắc tới ổng. Xin bác sĩ giúp con.

Gã hơi lúng túng và tỏ vẻ khó hiểu, phân vân không biết có nên ngừng ngay buổi trị liệu vì thấy nó có vẻ quá xúc động.

– Em nói em và ba em sao … ổng làm gì.

– Con thương ba lắm, nhưng con thù ổng lắm.

Mặt nó bỗng đanh lại. Hai giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Gã vẫn còn chưa hiểu rõ ngọn ngành.

– Nếu cho con chọn, con thà chọn ông, chọn ông hành hạ con … chọn ông hãm hiếp con … con không muốn về nhà đâu.

Nó lại nhắm mắt lại thút thít, rồi lại nức nở ôm mặt trong tình cảnh thảm hại, kể lể :

– Cứ vài đêm một lần, khoảng 3 giờ khuya là ba thức dậy, vì lúc đó mẹ ngủ say nhất. Giống như là ác mộng vì con hay mơ màng. Nhưng con thực sự ước đó chỉ là cơn ác mộng …

– Em nói sao, em nói ba em lẽn vô phòng em vào lúc 3 giờ ?

– Ổng dặn con phải giữ bí mật, nếu không ổng hại tới con, hại luôn mẹ.

– Vậy là em chịu giữ kín miệng ?

– Con sợ lắm. Ba nói chuyện ba làm là chuyện bình thường. Đứa con gái nào lớn lên cũng đều vậy. Mà phải tỏ ra thích nữa thì mới đúng…

– Vậy ổng làm những việc cụ thể gì ?

Gã hỏi dồn, cắt ngang câu chuyện của nó.

– Mới đầu thì chỉ nằm kế, ôm hun. Sau đó, sờ mó. Cởi hết áo quần… Con nhột lắm nhưng ba nói từ từ quen. Rồi chuyện này tới chuyện kia, ổng bắt làm đủ thứ, có nhiều đêm con phải thức trắng.

Nói xong nó òa ra khóc.

Gã cũng xuội người xuống, không biết phải hỏi gì thêm. Sau một lúc, nó bỗng hít một hơi thật sâu vào lồng phổi, nhìn thẳng vào mắt gã, rồi từ từ đưa bàn chân nhấn xuống cái chuông gần đó. Gã thấy, nhưng chưa kịp cản nó. Cô thư ký lật đật mở cửa phòng bước vô, nhìn thấy nó đang ngồi trần truồng trên bàn. Gã cũng thẩn thờ không biết giải thích sao, chỉ biết ngồi thừ xuống đất …