Ánh sáng phương Bắc

Ngay sau đó, Brad mở cửa lều, khiến ba cái đầu của những người đàn bà quay lại nhìn. Nó trông thoải mái hơn nhiều trong chiếc áo thun và quần đùi, mái tóc hơi ướt trông thật đẹp khi nó tỏa hương thơm.

“Giờ con ôm được chưa?” Nó hỏi khi đứng ở ngưỡng cửa.

Julia nhảy lên trước với đôi tay giang rộng ra, ôm nó và kéo nó vào trong xe. Hôn lên má nó, bà ta chuyền nó sang Caroline, cũng là người rất yêu mến nó.

“Ôi chúa ơi! Cháu tôi đã ở đâu?” Caroline kêu lên, không muốn buông nó ra.

Brad tưởng như nó cảm thấy mấy ngón tay của dì Caroline đang nhúng xuống dưới thắt lưng của nó.

“Lùi lại nào, nó là của em mà.” Lori nói, trượt hai cánh tay quanh eo nó và lấy nó ra khỏi Caroline.

Bà ta hôn lên môi nó và nhìn nó, hai tay ôm lấy mặt nó.

“Cái gì đây?” Hai lòng bàn tay của bà ta xoa lên hàm râu mọc lởm chởm của nó và nở một nụ cười dịu dàng của người mẹ, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn thì bà ta vui vì nó chưa cạo.

Họ ra ngoài và ngồi quanh đống lửa trại. Brad được những người phụ nữ quan tâm và đánh giá cao về cuộc hành trình 4 ngày ở nơi hoang dã. Những người anh họ và mấy ông dượng lần lượt chào đón nó và tìm hiểu về chuyến đi của nó.

Lori bận rộn róc thịt mấy con cá măng mà anh rể của bà ta đánh bắt ở trên Vịnh, nhưng bà ta không thể không nhận ra là Brad đang lén nhìn bà.

Điều đó gần như không thể nhận thấy.

Nó đang mỉm cười và trò chuyện với mấy người anh họ của mình, nhưng không bao giờ rời mắt khỏi mẹ nó, và bắt gặp bà ta nhìn lại nó.

Bà ta bắt gặp ánh mắt của nó trong một lúc, thậm chí có lần nhìn thẳng vào mắt nó trong ít nhất là 10 giây.

Tại sao nó lại chú ý quá nhiều đến bà ta?

Bà ta cảm thấy niềm vui của một người mẹ thông thường khi nhìn vào đôi mắt màu xanh nước biển quen thuộc của con trai mình, nhưng bà ta cũng cảm thấy một thứ gì đó khác lạ, một phản ứng thể xác mà bà ta không thể giải thích.

Có điều gì sai trái với bà ta không?

Có lẽ nào Brad đang tán tỉnh bà ta?

Brad ngồi và nhìn mẹ nó đang làm mấy con cá, tự hỏi tại sao nó không thể rời mắt khỏi bà ta.

Thỉnh thoảng, bà ta lại ngoảnh mặt lên nhìn nó để nghe những gì nó đang nói.

Mỗi khi ánh mắt của hai mẹ con gặp nhau, nó cảm thấy một cơn sốt của adrenaline đầy phấn khích.

Khi nói chuyện với mấy đứa anh em bà con của nó, nó hy vọng rằng mọi câu từ của nó sẽ lôi kéo bà ta nhìn lên nó trở lại.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó ước muốn rằng người đàn bà xinh đẹp đang làm cá kia không phải là mẹ nó, ước mong rằng cặp mông tuyệt đẹp bị bó chặt trong cái quần cụt bằng vải spandex kia là thuộc về người mà nó có thể gọi là bạn gái của nó.

Chuyện gì đang xảy ra với nó vậy? Nó cảm thấy sự cương cứng trong quần đùi của mình, và đã phải bắt chéo chân để tránh sự bối rối.

Lori cảm thấy thật kỳ lạ khi nổi lên cơn ham muốn tình dục, trong lúc đứng đó róc xương đuôi cá măng. Bà ta đã không còn cảm thấy ham muốn trong nhiều tháng qua rồi. Trước khi Gary bỏ bà ta, bà ta bắt đầu cảm thấy mình như một người đàn bà bỏ đi và không ham muốn. Sự thờ ơ ngày càng tăng của chồng đã thuyết phục rằng bà ta như là một kẻ cằn cỗi bị ruồng bỏ nên không được người khác giới chú ý tới. Nhưng gần đây bà ta đã tập thể dục và giảm thêm cân. Bà ta không phải là một kẻ ngốc. Bà ta biết đàn ông chú ý đến mình, thực ra là thèm khát bà ta. Nhưng cái ý tưởng sống chung với một người đàn ông khác ngoài Gary vẫn khiến trái tim bà ta đau nhức, và thậm chí còn làm bà ta cảm thấy đau lòng nữa.

Sự rung cảm mà bà ta đang nhận được từ Brad khá giống với những ánh mắt của đám đàn ông mà bà ta nhận thấy dạo gần đây. Bà ta biết mình đang được nhìn ngắm. Nhưng điều đó không làm cho bà ta đau lòng, mà lại làm cho bà ta bị kích thích về tình dục! Một người đàn ông trẻ đang ngắm nghía bà ta, quan hệ tình dục bằng mắt với bà ta và đó lại là con trai của bà ta! Liệu bà ta có đang tưởng tượng ra dòng điện đang chạy giữa họ không? Chắc là vậy quá. Cái quái gì đang xảy ra trên trái đất này vậy?

Với một xung lực ranh mãnh, bà ta quay đi một lúc để cho Brad có một cái nhìn mới về vóc dáng quyến rũ ở phía sau cơ thể của bà ta, và sau đó cúi xuống chiếc xô để làm con cá khác. Bà ta cảm thấy mình hơi trêu chọc khi làm việc đó, nhưng điều đó khiến bà ta có một sự hồi hộp bí mật để giữ cho riêng mình. Bà ta hy vọng rằng Brad đã chú ý đến mình. Bà ta vui mừng bởi đám đông ồn ào, vì hơi thở của bà ta trở nên nặng nề đến mức có thể nghe được.

Cuối cùng thì bà ta đã làm xong cá và quyết định đi tắm vào ban đêm. Đã khuya rồi, từng người một trong gia đình đã trở lại lều và xe dã ngoại của mình. Brad căng lều bên cạnh chiếc xe dã ngoại của dì nó, nơi mẹ nó đang ở. Nó đã bị kiệt sức. Chuyến đi bộ đường dài ngày hôm nay, tiếp theo là thời gian sum họp gia đình kéo dài tới khuya cuối cùng đã lấy đi hết sức lực của nó. Nó bò vào túi ngủ và ngủ trước khi đầu nó chạm vào cái gối.

Lori tắm xong rồi đi ra ngoài, mang đôi dép xỏ ngón, nước nhỏ giọt trên người. Bà ta thấy Brad đã dựng lều bên ngoài chiếc xe dã ngoại của chị mình. Mọi người đã đi ngủ, kể cả con trai bà ta. Bà ta đang chờ để nói chuyện một mình với nó cả ngày, vậy mà giờ đây bà ta sẽ phải chờ đợi thêm một thời gian nữa. Nó đã có một ngày dài mệt nhọc nên bà ta sẽ không làm phiền nó.

Giường của Lori trong xe chị mình là chỗ ngồi trên bàn được chuyển đổi lại. Cái bàn được gập xuống và bỏ nệm lên để ngủ, nhờ công lao của Caroline. Lori bò vào túi ngủ và tựa đầu lên cái gối, hai mắt mở to trong đêm tối. Caroline và chồng bà ta, George, có thể nghe được tiếng thở của họ khi ngủ từ phía sau xe. Bà ta hy vọng George sẽ không ngáy to giống như mấy đêm trước. Có lẽ điều đó không thành vấn đề, mà vấn đề là bà ta không biết mình có thể ngủ được hay không.

Bà ta không thể gạt bỏ ra khỏi đầu cái ý nghĩ rằng bà ta đã âm thầm tán tỉnh con trai mình. Liệu bà ta đã tưởng tượng ra điều đó chăng? Mỗi lần hình dung đến đôi mắt xinh đẹp của nó nhìn vào bà ta trong khi nó ngồi bên đống lửa trại là bà ta lại rùng mình trong người. Bà ta không biết đó là một sự rùng mình tốt hay xấu nữa. Bà ta nhớ nó một cách khủng khiếp và ước gì hai mẹ con họ có thể được ở một mình với nhau trong ngày hôm nay. Nhưng còn có cả tuần lễ nữa mà. Bà ta được an ủi bởi ý nghĩ đó khi chìm vào giấc ngủ.

Phần 3

Lori thức dậy vào sáng hôm sau như thường lệ. Nếu có bất cứ tiếng ồn nào lúc nửa đêm, bà ta cũng không nghe được vì đã ngủ ngon suốt cả đêm. Bà ta quyết định đi tới xe dã ngoại của Julia để uống cà phê, và trên đường đi bà ta nhận thấy cái lều của Brad đã mở toang và không có người bên trong.

“Em ngủ ngon không?” Julia hỏi khi Lori bước vào trong xe.

“Giống như một cục đá luôn.” Lori đáp, rót một ly cà phê.

“George có làm em bị thức giấc không?”

“Thật ra thì không. Em đã nói với chị Caroline rằng ảnh phải bị bịt bằng một cái gối khi ngáy to. Em hy vọng là ảnh vẫn còn sống.”

Julia cười nói:

“Ừ, ổng còn sống. Ổng với Will dẫn Brad đi câu cá hồi sáng nay.”

“Ồ.” Lori nói, đang che giấu nỗi thất vọng. “Em hy vọng họ sẽ ăn tối với mình trong đêm nay.”

“George có vẻ khá tự tin khi họ rời đi. Chị hy vọng con dao của em được mài sắc.”

Lori là chuyên gia làm cá. Không phải bà ta thực sự thích làm điều đó, mà vì bà ta có sở trường loại bỏ xương đuôi có hình chữ Y của loài cá măng phương bắc. Bọn trẻ thậm chí sẽ không ăn cá nếu dì Lori của chúng không phải là người chế biến cá.