Anh hùng tại linh giới

Hắn mở mắt, xoa đầu. Điều hắn nhớ là bị một bang giang hồ hội đồng. Hắn là Lê Trọng Trường. Thất nghiệp, nợ tiền giang hồ đã dẫn tới việc bị dân anh chị gõ cửa dài dài. Và từ đó nó cũng có biệt danh là Trọng Thương. Đó cũng là nguyên do hắn đã bị dập túi bụi vào hôm nay.

Có bóng đen xuất hiện trên bầu trời. Hắn nhìn kỹ thì thấy đó là một bầy thú kỳ lạ: mình sư tử nhưng có đầu đại bàng lại có cánh chim. Đó là những con điểu sư.
Ngờ ngợ, hắn quan sát chỗ đang nằm. Đây không phải là phòng hắn, nơi bị dân anh chị xông vào đập túi bụi. Đây cũng không phải là bệnh viện. Đây là một đồng cỏ rộng lớn trải dài với những đóa hoa dại.

“Không lẽ mình đã xuyên không?”

Với kiến thức của một đứa mê truyện đọc online, xuyên không là một đề tài xa lạ. Như để chắc chắn, Trường tự vả mặt, nhéo tai, bứt tóc… nhưng cảnh vật xung quanh không có vẻ gì thay đổi.

“Vậy mình đã chết?” Hắn thở dài “Cũng đúng, mình đã bị hành tơi tả mà.”

“Phải thám thính xung quanh mới được.”

Nghĩ là làm hắn vội phủi bụi quần áo và đứng dậy sải bước.

Bóng của những nữ thần trên cao ngó xuống:
“Không biết hắn có thành công không?”
“Em đã thấy việc đó xảy ra. Một anh hùng đã anh dũng chống lại bảy tên ác quỷ.”
“Nhưng chúng ta lại không cho hắn một sức mạnh đặc biệt nào?”
“Sức mạnh đặc biệt chỉ khiến hắn ảo tưởng thêm thôi. Những kinh nghiệm từ thế giới Cha chúng ta tự tạo ra là đủ để giúp hắn”
“…” Một không gian im lặng bao trùm các nữ thần.

Trường gặp phải một dòng sông. Bên kia sông là một rừng cây rậm rạp. Xa xa là đồi núi cao ngút tận mây xanh.
Trường soi mình dưới mặt hồ:
“Vậy đây là mình. Một cơ thể hoàn toàn mới.” Trường kinh ngạc.
Mặt Trường bây giờ nhìn rất thư sinh non choẹt cỡ mười ba tuổi. Làn da trắng như bột. Cơ thể dáng rất yếu đuối công tử.
“Nếu có dòng sông, chắc chắn sẽ có ngôi làng quanh đây.”
“Bên đó có khói, lại đó thử.”

Cách đó không xa.

“Tao đéo muốn bán những cô gái xinh đẹp này.”
“Vậy mày cạp đất ăn một tháng đi.”
“Anh Căn nói đúng đấy Mày gắng nhẫn nhịn đi.”
Tụi nó là bọn buôn người do Năm Căn đứng đầu. Thằng cuồng dâm là Lê Văn Luyện. Người còn lại, với vẻ mặt bình thản chững chạc là Trần Bá Hưng.
“Cũng không hiểu tại sao dạo này làm ăn xui xẻo thế đéo nào ấy. Bị mấy thằng công an xuýt tóm cổ mấy lần.” Luyện nói.
“Ừ, không nhờ tụi nhóc đàn em, chắc cũng đéo thoát khỏi vòng vây của tụi nó.”
“Vậy tại sao lại bắt những con này theo? Tụi mình đi trốn mà!”
Căn lườm Luyện:
“Mày ngu hả? Mấy đứa đó đã thấy mình. Bộ muốn bị phát hiện sớm hơn à?”
Luyện lắc đầu nguậy nguậy.
“Với lại chúng ta sẽ trao đổi tụi nó cho các bộ tộc vùng núi để đổi phương tiện.” Căn nói thêm.
“Đại ca quả cao kiến” Luyện tâng bốc. Năm Căn nở phổng mũi rồi đi tới chỗ các thiếu nữ (một mười tám, một hai mươi) đang bị trói. Liếm vào mặt Nguyễn Thế Linh rồi bóp mặt Nguyễn Thế Nhi (vâng, họ là hai chị em).
“Các cô nương ráng chịu đựng, cỡ vài ba ngày sẽ đến nơi thôi.”
Năm Căn nở một nụ cười đầy ma mãnh và ghê rợn.
Ở gần đó, Trường đã nghe thấu câu chuyện.
“Chưa gì được làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Được luyện võ nữa.” Hắn mỉm cười ngẫm nghĩ.

Đêm dần buông xuống.

Trường rón rén tới gần chỗ các cô gái. Tay lắc nhẹ các thiếu nữ, rồi nhanh chóng ra dấu hiệu im lặng.

Được một lúc:
“Dây trói cởi khó vãi.”- Trường đăm chiêu suy nghĩ.

Đột nhiên các cô gái kêu lên ư ử.

Biết được có chuyện chẳng lành, hắn quay mặt lại. Chưa kịp nhìn đó là ai thì Trường bị đá giăng ra xa.

“Định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Đéo dễ đâu.” Một giọng ngão nghệ vang lớn. “Đại ca, có thằng sửu nhi định cướp hàng.” Nói xong, bóng đen ấy vun vún lao tới Trường. Bóng đen ấy chính là Luyện.
Trường nhanh chóng đứng dậy. Luyện tiếp tục sang sảng:
“Hôm nay là ngày tàn của mày rồi. Một người đéo tu luyện mà đòi đấu với Tá Nhị Cấp.”

Những cú đấm lao vun vút. Nhưng hầu hết Trường đều né được hay thay đổi quỹ đạo.
“Tao đéo biết Tá Nhị Cấp là cái thá gì nhưng mày đéo thắng được tao nếu cứ ra đòn kiểu này.”

Trong thâm tâm, Trường thầm cảm ơn những ngày tháng học võ phòng thân. Mọi loại võ từ đường phố tới trung tâm võ đường Trường đều học lén nhằm phòng hờ những tên côn đồ có vũ khí thường xuyên xuất hiện. Tất nhiên việc năm vs một không nhằm nhò gì với hắn. Nhưng nếu cả chục thằng côn đồ lao vào thì tất nhiên hắn đánh không lại.

Trường phản đòn. Luyện hét lớn: “KIM GIÁC”

Người Luyện giờ đây bọc trong màu vàng huyền ảo. Đầu mọc sừng như tê giác.
“KENG”, “CONG” những âm thanh vang lên cả góc trời.
Trường ôm tay kinh ngạc: “Thế đéo nào cơ thể nó cứng thế. Hack à?”
Thừa lúc Trường còn đang ngạc nhiên, Luyện đấm thêm một phát vào bụng đối thủ. Trường văng ra xa lần hai.

Phần 2

“Kết thúc thật rồi. Thế giới gì mà hack ảo diệu thế.” Trường tự nhủ.

“Thế giới cũ mình là kẻ bất tài. Thế giới này mình vẫn bất tài chả kém.” *thở dài*

Luyện bước tới gần, nắm áo Trường đứng dậy:

“Dũng cảm, rất có tương lai có tư chất. Nhưng thật không may hôm nay mày gặp tao.”

Luyện từ giơ cú đấm. Trường từ từ nhắm mắt lại.

“Bộp”, “Binh”

Trường không cảm thấy Luyện nắm áo mình nữa. Mở mắt nhìn, đó là Hưng:

“Chú em khá lắm. Chịu đựng vậy là tốt lắm rồi.”

Bóng đen khác cũng lao tới. Giọng quát lớn:

“Thì ra tao nuôi ong tay áo. Vì mày mà tụi tao mất đất ăn. Hôm nay mày sẽ chết.”

Trường biết chắc đó chính là Năm Căn. Hắn giờ xanh mặt lo sợ.

Với đầu óc của một con cáo ranh mãnh, Trường biết không nên đối đầu với ông già này.

Một luồng khí hắc ám bao bọc xung quanh Hưng và Trường.

Hưng hét lớn:

“HỎA LONG.”

Thân hình Hưng xuất hiện vảy rồng và bốc hỏa. Trường vội vàng tránh ra xa.

Hưng quay đầu lại, nói Trường:

“Nhóc cỏ thể canh chừng thằng đang nằm đó không. Anh không thể chọi hai người này cùng một lúc.”

Trường vội vàng gật đầu. Dù sao Luyện còn dễ đối phó hơn với ông già cơ bắp kia.

Căn cười vang:

“Rốt cục chỉ là một con hỏa long bình thường. Xem tao nè”

“BẠCH CỐT MỘC TINH”

Người căn dần chuyển hóa. Cơ thể hóa nâu cứng cáp, Tay chân có thể kéo dài.

Hắn vun vút lao tới Hưng.

“Dù Hồn Linh tao hệ mộc nhưng tao ở Tướng Cấp. Còn mày chỉ là thằng Tá quèn mà thôi.”

Cuộc va chạm nảy lửa.

Luyện đang dần dần đứng dậy. Hét lớn:

“Tao biết mày là đứa phản bội mà. Hahaha.” Nói xong, Luyện biến thể. Cơ thể nổi cơ bắp quái dị. Người phóng lớn. Hưng hét:

“Đừng lo lắng. Thằng đó Linh Hóa cơ bắp lực lưỡng nhưng…”

RẦM

“Ý anh là chậm chạp?” Trường đáp.

Cả Căn và Hưng đều hướng về phía Trường kinh ngạc. Lòng Căn lo sợ:

“Nó có thể đánh ngang cơ với một Tá Cấp. Trong tương lai nó còn mạnh lên thế nào.”

“Phải xử lý tai họa về sau trước.” Đối với Căn, Trường trở thành mục tiêu cần tiêu diệt ngay lập tức.

“Không chơi đùa với mày nữa.” Căn quật Hưng văng vào cây cổ thụ gần đó. Hưng nhanh chóng bất tỉnh.

“Thằng cha này đéo có thể tin tưởng được.” Trường nhìn Hưng đang nằm im.

“Mộc chắc chắn khắc với hỏa. Nhưng lửa lấy đâu bây giờ?”

Chợt nhớ tới điều gì đó. Hắn nhanh chóng lao về phía Năm Căn.

Căn kéo tay dài ra, định nắm cổ Trường nhưng hắn nhanh chóng né được.